sủng thê làm hoàng hậu

Chương 142. Chân Bảo Lộ dẫn hai hài tử xuống xe ngựa, liền nhìn thấy Chân Như Tùng đi ra từ cửa chính. Nàng thuở nhỏ ỷ lại phụ thân này, hiện nay mặc dù đã xuất gả, làm nương, nhưng đến trước mặt Chân Như Tùng, thủy chung còn là đứa bé. Lúc này nhìn dáng người Tiết Nhượng nướng thỏ hoang cùng gà rừng, tay áo xắn lên, lộ ra bắp thịt cánh tay rắn chắc. Hắn nghiêng đầu nhìn nàng, thấy nàng nâng cằm ngồi bên cạnh hắn, tuy là trang phục không tỉ mỉ giống ngày thường, nhưng tóc đen sáng bóng của nàng buông xõa, làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn đặc biệt xinh đẹp. Thể loại: Cổ đại. Tải xuống: AZW3 EPUB MOBI PDF. Diêu Yến Yến xuất thân hàn vi, nàng chỉ là nữ nhi của một vị quan ngũ phẩm nhỏ bé, may sao khi vào cung tham gia tuyển tú gặp được bệ hạ, kể từ đó được chàng yêu thương sủng ái, được chàng lo lắng bảo vệ. Nàng ở App Vay Tiền. Hô hấp Chân Bảo Lộ hơi chậm lại, đột nhiên nhìn Tuyên Vũ Đế trước mặt. Nếu nói là ngày thường hắn còn mang theo nụ cười ôn hòa dối trá, như vậy giờ phút này ánh mắt này liền là không hề che lấp. Chân Bảo Lộ không phải là người hiền lành, nhưng cũng tồn lý trí, lúc này đối nghịch Tuyên Vũ Đế, tuyệt đối không có có kết cục tốt. Nàng một mình cũng coi như xong, nhưng còn có nữ nhi, nàng không thể xúc Bảo Lộ lấy lại bình tĩnh, khuôn mặt thản nhiên nói "Hoàng thượng này là ý gì?"Tuyên Vũ Đế nhếch môi cười, lẳng lặng nhìn qua thiếu phụ dung mạo thanh tuyệt trước mặt. Hắn biết rõ Chân Bảo Lộ là tuyệt đại mỹ nhân, nữ nhân hậu cung hắn, không có ai có thể so với nàng . Hắn cũng biết Tiết Nhượng xem thê tử như mạng, nếu là trước kia, hắn vì nhục nhã Tiết Nhượng, xác thực sẽ làm ra loại chuyện hôm nay Vũ Đế nghĩ tới Ngọc phi đơn thuần động lòng người, lại cảm thấy dù đẹp thì sao, cũng không kịp một nữ tử đơn thuần lại thiện lương toàn tâm toàn ý thuộc về tình Tuyên Vũ Đế thật tốt, nhìn Chân Bảo Lộ nói "Việc đã đến nước này, trẫm nói cho ngươi biết cũng không sao - - ngươi thật cho là, Tiết Nhượng bình định Kỳ châu rồi, trẫm liền có thể tín nhiệm hắn, thả mẹ con các ngươi xuất cung đoàn tụ cùng hắn sao?" Tuyên Vũ Đế cười cười, tiếp tục nói, "... Mục Vương Tiêu Lễ, cũng không phải là nhu nhược bất lực như vậy, trước hai cha con bọn họ ở Kỳ châu đã có tâm phản, lén lút đóng quân. Trẫm xác thực muốn mau sớm giải quyết Tiết Nhượng, nhưng trẫm biết rõ hắn còn có giá trị, lần này hắn giúp trẫm giải quyết loạn thần tặc tử Tiêu Lễ kia, nếu là có thể bình an trở về, trẫm tự nhiên có tưởng thưởng chờ hắn..."Chân Bảo Lộ nơi nào không biết Tuyên Vũ Đế nói "Tưởng thưởng" là cái gì - - được chim quên ná, đặng cá quên nơm, chờ đợi Tiết Nhượng chỉ có một con đường Bảo Lộ siết tay, biết ngày Tiết Nhượng khải hoàn, Tuyên Vũ Đế tất nhiên sẽ đặt mai phục. Dù tin tưởng Tiết Nhượng như thế nào, lúc này, cũng theo bản năng lo lắng. Nàng cắn cắn môi, mới hỏi " Vì sao Hoàng thượng phải làm vậy?"Tuyên Vũ Đế suy nghĩ một chút, nhìn Chân Bảo Lộ trước mặt, nhẹ nhàng nói "Vì sao? Từ lúc trẫm leo lên ngôi vị hoàng đế này tới nay, chưa từng có thật sự an tâm, trẫm đang suy nghĩ, nếu là Tiết Nhượng chết , trong lòng trẫm hẳn sẽ khá hơn một chút đi."Chân Bảo Lộ thẳng tắp đứng ở tại chỗ, xem Tuyên Vũ Đế chậm rãi ra thiên điện, sắc mặt tái nhợt lui lại đằng sau mấy bước."... Nương." Đường Đường rất nhanh nhảy xuống khỏi giường La Hán, thân thể mập mạp hết sức là khéo léo, cứ như vậy chạy đến bên cạnh Chân Bảo được giọng nữ nhi mềm mại, Chân Bảo Lộ mỉm cười cúi đầu, khom lưng ôm lấy thân thể nữ nhi nho nhỏ. Nhưng trong nội tâm nàng, thật là sợ hãi. Nếu Tiết Nhượng gặp chuyện không may...Hoắc Thanh Thược chờ ở bên ngoài, nhìn Tuyên Vũ Đế đi , vội vội vàng vàng chạy vào, nhìn mẹ con Chân Bảo Lộ ôm nhau, liền lo lắng nói "Cẩu hoàng đế kia bắt nạt ngươi?"Lúc Tuyên Vũ Đế muốn cung tỳ trong điện ra ngoài, Hoắc Thanh Thược liền có dự cảm điềm xấu, không biết làm thế nào, nàng chỉ có thể lui đi ra bên ngoài. Hoắc Thanh Thược biết rõ Chân Bảo Lộ đẹp , đừng nói là nam nhân , ngay cả nàng là nữ nhân, ánh mắt rơi ở trên người nàng ấy, cũng không cách nào dời đi. Hoắc Thanh Thược ở hoàng cung cũng có một đoạn thời gian, biết rõ tần phi hậu cung Tuyên Vũ Đế có bao nhiêu, cũng biết hắn giống tiên hoàng, si mê nữ sắc, nếu hắn muốn Chân Bảo Lộ... Hoắc Thanh Thược ở bên ngoài chú tâm nghe ngóng, nghĩ tới nếu nghe được một chút động tĩnh, liền trực tiếp xông vào, vô luận như thế nào, đều không để Tuyên Vũ Đế chạm vào một đầu ngón tay Chân Bảo Lộ. Không ngờ nàng ở bên ngoài đợi đã lâu, cũng không nghe thấy bất luận động tĩnh gì, ngược lại nhìn thấy Tuyên Vũ Đế đi .Nhưng vừa tiến vào, liền nhìn thấy Chân Bảo Lộ ôm nữ nhi, tự nhiên cho rằng Chân Bảo Lộ bị khi Bảo Lộ nhìn bộ dáng Hoắc Thanh Thược tức giận, cũng không muốn làm nàng ấy lo lắng, nói "Ta không sao, hắn không làm gì ta.""Vậy là tốt rồi, hắn nếu dám, ta đồng quy vu tận với hắn!" Hoắc Thanh Thược siết quả đấm, căm giận Bảo Lộ cong cong môi, trong lòng lại thật là trầm trọng, nữ nhi trong ngực giương cao khuôn mặt trắng nõn, nhẹ nhàng kêu nàng một tiếng "Nương."Nữ nhi thông tuệ, mấy lời Tuyên Vũ Đế nói, bé con cũng là nghe Bảo Lộ sờ sờ mặt nữ nhi, lúc này lòng tràn đầy đều là Tiết Vũ Đế ra thiên điện không lâu, Chân Bảo Chương liền nổi giận đùng đùng lại đây . Nhìn Chân Bảo Lộ liền ác độc nói " Phu quân mình không ở đây, lại ưỡn mặt quyến rũ Hoàng thượng, thân là phụ nữ có chồng, Chân Bảo Lộ ngươi thật sự là không biết xấu hổ!" vì mấy lời này ngày sau bị Tiết Nhượng trả thù thảm lắm Chân Bảo Chương biết rõ Tuyên Vũ Đế phảng phất hết sức thích tiểu nam oa, hắn khó được đến Trường Xuân Cung, nàng tỉ mỉ trang điểm, hắn lại đi gặp mẫu tử Chân Bảo Chân Bảo Chương, Chân Bảo Lộ tự nhiên là muốn mượn nhi tử, thân cận Tuyên Vũ Đế nhiều hơn. Nàng tự phụ xinh đẹp, Tuyên Vũ Đế lại là thích sắc đẹp, ngay cả Ngọc phi dung mạo bình bình cũng có thể sủng ái đến vậy, khó bảo toàn sẽ không bị Chân Bảo Lộ hồ mị tử câu đi. Chân Bảo Chương là kẻ đê tiện, ngày sau Tuyên Vũ đế chết, ả liền trèo giường nam nhân khác. Đê tiện nên nghĩ ai cũng đê tiện như mình Trong lòng Chân Bảo Lộ không thoải mái, đứng dậy nhân tiện nói "Đầu óc Huệ phi nương nương khó tránh quá mức dơ bẩn. Ta vì sao ở đây, trong lòng huệ phi nương nương rõ ràng nhất, nếu là huệ phi nương nương lo lắng, hôm nay liền thả mẹ con chúng ta ra cung đi, ta bảo đảm tuyệt đối không lại bước vào cửa cung một bước."Mới đầu Chân Bảo Chương thật là nghĩ mượn cơ hội này giúp Tuyên Vũ Đế, nhưng đến cùng, Tuyên Vũ Đế cũng không có bất luận tưởng thưởng gì cho nàng, mà hiện nay xem Tuyên Vũ Đế lại đơn độc chung đụng Chân Bảo Lộ, đuổi cung tỳ trong điện ra ngoài, khó tránh khỏi nghĩ tới phương diện kia. Nếu là Chân Bảo Lộ thực leo lên long sàng, được Tuyên Vũ Đế sủng, người đầu tiên muốn đối phó chính là mình a... Chân Bảo Chương ngẫm lại cũng có chút lại làm sao không nghĩ thả bọn họ xuất cung...Chân Bảo Chương hung hăng trợn mắt nhìn nàng một cái, nói "Nhìn ngươi có thể lớn lối tới khi nào!" Nàng lại xúc động, cũng sẽ không đánh loạn kế hoạch Tuyên Vũ Đế. Bấy lâu nàng đều nhẫn nại được, còn không nhịn được mấy ngày này sao? Đến lúc đó Tuyên Vũ Đế giải quyết Tiết Nhượng, mẫu tử Chân Bảo Lộ còn không phải là như bèo tấm lơ lửng bất lực, tự nhiên tùy ý nàng. Chân Bảo Chương vừa đi, Hoắc Thanh Thược liền chửi bới "Cùng là Tề Quốc Công Phủ, sao lại bỉ ổi được đến vậy!"Chân Bảo Lộ cũng có chút bất đắc dĩ, nàng hiểu chính cảnh mình, không nên đắc tội Chân Bảo Chương, lúc này Chân Bảo Chương không dám động đến bọn họ, bất quá là vì Tiết Nhượng còn chưa hồi hoàng thành. Phàm là Tiết Nhượng xảy ra chuyện gì, Chân Bảo Chương lập tức đối phó nàng, nàng không có cơ hội trở tay. Nhưng nàng cũng rõ ràng, dù lúc này nàng bấm bụng bấm dạ, lấy tính tình Chân Bảo Chương, lúc ấy cũng sẽ không mềm lòng .Nếu đã như vậy, nàng không bằng tùy Bảo Lộ liên tục không có tin tức Tiết Nhượng, dù nàng tìm cách muốn báo quỷ kế của Tuyên Vũ Đế cho Tiết Nhượng, cũng không có cách nào truyền đi. Rõ ràng biết rõ, lại cái gì cũng không thể làm, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiết Nhượng mạo Bảo Lộ mỗi đều sống một ngày bằng một qua nửa tháng, Tuyên Vũ Đế long tâm cực kỳ vui là Ngọc phi mang thai một phi được sủng ái đã có mấy tháng, so với những tần phi lúc trước Tuyên Vũ Đế sủng ái, đã xem như thịnh sủng , nhưng chỉ cần không có hoài hoàng tử, trong lòng những tần phi này còn có thể ôm hy vọng may mắn, ngóng trông nàng ấy thất sủng, từ đám mây rơi vào vũng bùn. Lại không nghĩ rằng, Ngọc phi này thế nhưng lại có phúc khí, mang bầu long Vũ Đế vốn sủng ái Ngọc phi, hôm nay càng xem Ngọc phi trở thành bảo bối đầu quả tim, ngay cả Mộc thái hậu vốn không vừa mắt Ngọc phi, cũng bắt đầu thích Ngọc phi mặc dù được sủng ái, nhưng vẫn giữ bổn phận, rảnh rỗi sẽ đi cung các tần phi khác ngồi một chút, Chân Bảo Chương tuy là phi tử bị vắng vẻ, nhưng nói cho cùng cũng là vị phi tử đầu tiên của Tuyên Vũ Đế, Ngọc phi cũng thường xuyên đến Trường Xuân Cung Bảo Lộ đã từng gặp qua vị Ngọc phi này, thấy nàng tươi cười sạch sẽ, nhìn thật là cô nương đơn thuần thiện lương, một nữ tử như vậy, ở cạnh Tuyên Vũ Đế tự nhiên là đáng tiếc. Dù sao lấy tính tình Tuyên Vũ Đế, không thể nào cả đời đều sủng ái Ngọc phi. Tính tình Ngọc phi như vậy, một khi thất sủng, kết cục tuyệt đối không tốt .Chân Bảo Lộ chỉ liếc mắt nhìn liền dời đi , dù sao hiện nay nàng còn khó bảo vệ bản thân, không có tâm tư nghĩ người khi Ngọc phi rời Trường Xuân Cung, nhìn thấy Chân Bảo Lộ cùng tiểu nam oa cạnh nàng, đi qua chào hỏi Chân Bảo Lộ, sau đó cúi đầu nhìn tiểu nam oa nói "Đây là hà bao Bản cung thêu, nhìn một chút thích không?"Đây là lần thứ hai Ngọc phi đưa hà bao cho Đường Đường, Chân Bảo Lộ ngược lại không nghĩ nhiều, chỉ bảo nữ nhi ngoan ngoãn tiếp trở về thiên điện, buổi tối Chân Bảo Lộ cởi áo cho nữ nhi, hà bao kia rơi xuống từ trong váy nàng. Chân Bảo Lộ thuận tay cầm lên nhìn coi, xem đồ án trên mặt, mới chợt hơi chậm trước thêu là lão hổ, mà lần này trên mặt hà bao, thêu là Hải Đường kiều diễm ướt Bảo Lộ giật mình, không biết có phải mình suy nghĩ nhiều hay không, thu xếp cho nữ nhi xong, đi tìm hà bao lần trước Ngọc phi đưa. Nàng lấy hà bao từ trong tủ quần áo ra, tinh tế tường tận xem xét một phen, trên mặt xác thực thêu một con hổ lớn, nhưng hoa văn bốn phía, lại là hoa hải tay Chân Bảo Lộ siết chặt một chút, lật hai hà hà bao đều có tường kép, Chân Bảo Lộ sờ sờ, tìm một cái cây kéo, cắt hai hà tế tìm kiếm một phen, bên trong có hai tờ giấy cuốn rất cái viết là Hai mươi tháng sáu, giờ hai viết là Ngự hoa viên, Chu Thúy Bảo Lộ ngồi bên giường, nhất thời không rõ phải hình dung tâm tình mình giờ phút này như thế nào. Ngọc phi này... Là muốn giúp nàng? Chân Bảo Lộ suy nghĩ một chút, xác định mình cùng Ngọc phi không có giao tình. Ngọc phi dù đơn thuần, cũng biết giúp hậu quả mẹ con các nàng. Nhưng dùng loại biện pháp này truyền tin tức, vậy Ngọc phi sợ là không đơn thuần như nhìn qua vậy. Như vậy, nàng lưu ở bên cạnh Tuyên Vũ Đế, có lẽ cũng là có người ở sau lưng thao túng .Sẽ là ai chứ?Chân Bảo Lộ cảm thấy Tiết Nhượng không có khả năng kia, dù sao ba bốn năm này, bọn họ ở xa Đồng Châu. Nhưng trong hoàng thành, lại có ai sẽ có bản lãnh như thế?Chân Bảo Lộ suy nghĩ rất lâu, vẫn không nghĩ ra. Nhưng nhìn tờ giấy này, trong lòng nàng cuối cùng là có một đường hi vọng. Cách ngày hai mươi tháng sáu, cũng chỉ còn ba ngày, nàng cũng biết Chu Thúy đình kia, chính là đình nghỉ mát lần trước nàng gặp mặt Tiết Bảo Lộ đưa tay cầm lấy chụp đèn, tờ giấy, chậm rãi đi đến bên giường, nhìn mặt nữ nhi đô đô thịt ngồi ở trên giường, đi tới gần hôn một cái "Đường Đường, chúng ta có lẽ được cứu." Mấy ngày sau, Ngọc phi cũng không lại đến Trường Xuân Cung, bất quá nàng nhịn không được để ý chút ít tin tức về Ngọc phi, chỉ nghe nói Tuyên Vũ Đế sủng Ngọc phi đến coi trời bằng vung, hận không thể hái trăng sáng trên bầu trời xuống cho nàng. Còn Chân Bảo Chương, ban đầu còn lo lắng Chân Bảo Lộ bò lên long sàng, lúc này nào có tâm tư nghĩ chuyện này, ngày ngày nghĩ đến Ngọc phi kia hoài thượng long tự, ghen tị oán Bảo Lộ vẫn ở thiên điện, từ từ chờ ngày hai mươi buổi tối ngày hai mươi tháng sáu, Chân Bảo Lộ chuẩn bị đầy đủ cho nữ nhi, bản thân cũng mặc một thân xiêm y màu tối, gọn và tiện. Hoắc Thanh Thược cũng là có bản lĩnh , thăm dò thời gian thay phiên của thị vệ trực đêm canh giữ ở thiên điện, thừa dịp giao ca vắng vẻ, lặng lẽ dẫn mẹ con Chân Bảo Lộ ra Trường Xuân Cung, đi tới ngự hoa viên Chu Thúy Bảo Lộ ôm nữ nhi trong tay, có thể nói là kinh hồn táng đảm, cũng may nữ nhi nàng yên tĩnh nhu thuận, giúp Chân Bảo Lộ an tâm không trăng không gió, bóng cây lắc Chân Bảo Lộ đến Chu Thúy đình, mới phát hiện bên trong căn bản không có thị vệ, phảng phất là sớm bị đẩy ra chỗ khác. Hoắc Thanh Thược đưa tay, chỉ chỉ phương hướng đông nam hoàng cung, chỗ đó ánh lửa ngút trời, phảng phất là đi lấy Bảo Lộ hiểu rõ, biết được hẳn là Ngọc phi nghĩ biện bên tai truyền đến tiếng vang rất nhỏ, cánh tay Chân Bảo Lộ ôm nữ nhi căng thẳng, nhìn chỗ có tiếng động, thoáng thấy bóng dáng mảnh khảnh, đi ra từ sau núi giả. Nơi này mặc dù đen tối, nhưng Chân Bảo Lộ dựa vào cảm giác, nhẹ giọng gọi "Ngọc phi nương nương?"Đi ra từ sau núi giả, đúng là Ngọc phi. Chỉ là phi tử ngày thường đơn thuần ngây thơ, giờ phút này lại là dị thường bình tĩnh tỉnh táo, thấy Chân Bảo Lộ, liền tiến lên phía trước nói "Tiết phu nhân, thời gian không nhiều, ta phụng mệnh cứu mẹ con các ngài ra ngoài, xin mời đi theo ta."Chân Bảo Lộ hiếu kỳ, bất quá vẫn là gật đầu, đi theo nàng tới phía sau núi Bảo Lộ đang tò mò Ngọc phi này đến tột cùng dùng cách nào cứu bọn họ ra ngoài, hoàng cung đề phòng nghiêm ngặt, nàng lại không chỉ một người, theo lý thuyết căn bản là không thể nào . Nàng muốn mở miệng hỏi thăm, lại thấy Ngọc phi mảnh mai nhỏ nhắn xinh xắn, đi đến sau hòn non bộ, đứng trước tảng đá khổng lồ bị rêu xanh che kín, sau đó khom lưng, thế nhưng dựa vào cánh tay mảnh khảnh kia, chuyển cự thạch kia qua một nói Chân Bảo Lộ, ngay cả Hoắc Thanh Thược tự xưng công phu không thua nam tử, cũng bị Ngọc phi làm kinh Thanh Thược vừa nhìn liền biết cự thạch kia nặng bao nhiêu, Ngọc phi này nhỏ nhắn xinh xắn, thân hình gần giống Chân Bảo Lộ, nhưng khí lực này... Hoắc Thanh Thược mất tự nhiên nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng ngũ vị tạp trần. Quả thật là người không thể xem bề ngoài cự thạch kia đi, phía dưới chính là một địa đạo. Ngọc phi nhìn Chân Bảo Lộ nói "Cũng may đã kịp ." Nếu mật đạo này đào chậm trễ mấy ngày, tất cả công sức đều uổng phí .Rồi nói tiếp với Chân Bảo Lộ, "Mật đạo này thông tới một biệt viện ngoại ô, vô cùng yên lặng an toàn, Tiết phu nhân đi nhanh lên đi." Chân Bảo Lộ tràn ngập tò mò với vị Ngọc phi này, không nhịn được nói " Vì sao nương nương phải cứu ta?"Ngọc phi cười cười, nói "Ta vốn là mệnh tiện, nếu không nhờ có công tử, sao có thể sống đến bây giờ. Công tử hạ lệnh, cứu mẹ con Tiết phu nhân ra ngoài, tự nhiên sẽ tận lực hoàn thành."Chân Bảo Lộ không có lại hỏi nhiều, dù rất tò mò, công tử trong miệng Ngọc phi đến tột cùng là ai? Chỉ là việc này không nên chậm trễ, Chân Bảo Lộ nói một tiếng "Đa tạ." Liền ôm nữ nhi cẩn thận đi vào mật đạo, Hoắc Thanh Thược đi theo đằng kế Tuyên Vũ Đế vừa nghe tin tức của Tiết Nhượng truyền đến, phiền muộn vỗ án, lạnh lùng nói "Phản ! Tiết Nhượng này là muốn phản!"Từ công công bên cạnh Tuyên Vũ Đế, thấy hắn nổi giận như thế, nhân tiện nói "Hoàng thượng, nhân mã của Tiết Nhượng cùng Mục Vương, đã đến Khánh châu ..."Nếu muốn nói phản, xác thực đã phản .Mục Vương cùng Tiết Nhượng là lấy danh nghĩa Đại hoàng tử ngày xưa thẳng đến hoàng thành. Mấy năm này, Tuyên Vũ Đế giết hại không biết bao nhiêu trung lương, điển hình chính là Tuyên Vũ Đế đối đãi Tiết tướng quân, đều là nghe thấy làm lòng người rét lạnh. Cho nên binh lính từ Kỳ châu kia một đường lại đây, ngoài ý muốn thông ngày trước đây mới nhận được tin chiến thắng của Tiết Nhượng, nói là đã bắt được Mục Vương. Cũng không ngờ, hai người này thế nhưng cấu kết với nhau làm việc xấu, cùng một giuộc, lặng yên không một tiếng động đánh tới hoàng thành. Thủ thành Mộc Hồng Định là biểu huynh Mộc thái hậu, vốn là không có bản lãnh, dựa vào cạp váy quan hệ với Mộc thái hậu mới ngồi vào vị trí này, lần này Mục Vương cùng Tiết Nhượng dẫn đầu quân đội khí thế như cầu vồng, Mộc Hồng Định sớm rối rắm, tùy ý bọn họ thông suốt tiến quân thần tốc .Khánh châu vừa vỡ, ít ngày nữa liền muốn đến hoàng thành .Tuyên Vũ Đế ngồi trên ghế, tuyệt đối không nghĩ tới, hai người này thế nhưng liên thủ, hơn nữa lừa dối hắn, người sắp đến hoàng thành , hắn mới nhận được tin tức. Hắn suy nghĩ một chút, mới nói " Loạn thần tặc tử Tiết Nhượng này, chẳng lẽ không để ý thê nhi?"Tuyên Vũ Đế biết rõ Tiết Nhượng yêu thương thê nhi thế nào, chỉ cần thê nhi hắn ta còn ở trong tay hắn, dù thật đến hoàng thành, hắn cũng có bản lĩnh khiến hắn ta lui này, Trường Xuân Cung truyền đến tin tức, nói là mẫu tử Chân Bảo Lộ mất tích . Chân Bảo Chương cười nhẹ nhàng, nói "Ta có thể có ý gì? Chỉ là có lòng tốt tới nói cho Lục muội muội biết thôi, hôm nay vừa lúc Lục muội muội ở Linh Phong tự, thì hãy thay Tiết Đại công tử cầu phúc, để hắn tránh được một kiếp đại nạn không chết đi."Trên mặt Chân Bảo Chương vui sướng khi người gặp họa, nói dễ dàng đấy, nhưng lúc biết tin tức, trong lòng vẫn từng có lo lắng. Suy cho cùng nàng đã từng coi trọng nam nhân này, nhưng hắn mắt mù, lại thích Chân Bảo Lộ. Vả lại hiện giờ Chân Bảo Chương đã là Tĩnh Vương Trắc phi, tuy nói không có ân ái sau khi cưới, nhưng trong đêm động phòng hoa chúc Tĩnh Vương cũng dịu dàng, khiến nàng thấy được trên giường người nam nhân này cũng cường tráng tài giỏi, vậy thì, Chân Bảo Chương tự nhiên đối với Tĩnh Vương càng để tâm Bảo Lộ liếc mắt nhìn Chân Bảo Chương một cái, biết mặc dù Chân Bảo Chương thích đối nghịch cùng nàng, nhưng loại sự tình này, hẳn không bịa đặt vô căn cũng không hỏi nhiều nữa, vội vội vàng vàng đi tìm Từ trong đại điện, vừa lúc Từ thị đi ra, nhìn bộ dáng khuê nữ hốt ha hốt hoảng, liền nhíu mi trách nói "Nhìn con thử xem, tính tình trẻ con khi nào thì có thể thay đổi?"Nhưng Chân Bảo Lộ đỏ mắt nói "Mẫu thân, hình như Đại Biểu Ca xảy ra chuyện rồi."Chân Bảo Lộ đem lời của Chân Bảo Chương nói cho bà biết. Từ thị vừa nghe, lúc này trong lòng mới lo lắng, cũng không ở lâu lại Linh Phong tự, cùng Chân Bảo Lộ xuống theo đường đi Chân Bảo Lộ lo lắng trùng trùng, dưới loại tình huống này, nàng không thể làm gì, chỉ có thể lo lắng suông. Mà Từ thị ngồi bên cạnh khuê nữ, sửa sang lại ống tay áo, nghiêng đầu nhìn nữ nhi, vốn muốn an ủi vài câu, lại đột nhiên phát hiện bà chưa từng làm qua loại chuyện này, không biết nên nói cái lòng Từ thị tự trách, ôn nhu nói "Con yên tâm, Tiết Nhượng làm việc ổn trọng, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."Nhưng Chân Bảo Lộ nghe không vào, chỉ nhàn nhạt gật đầu. Từ thị ngẩn ra, cũng không có nói khi Chân Bảo Lộ trở về phủ Tề Quốc Công, Chân Như Tùng vừa vặn hạ triều trở về, nàng vội vàng tiến lên hỏi gấp "Phụ thân, người có tin tức của Đại Biểu Ca sao?"Chân Như Tùng ngẩn ra, hơi kinh ngạc vì nữ nhi vậy mà biết rõ, mặt mày ôn hòa nói "Chúng ta vào trong rồi nói."Chân Bảo Lộ gật gật đầu, vội vàng đi theo Chân Như Tùng vào trong, mà Từ thị lại theo ở phía phủ, Chân Như Tùng mới nói tin tức vừa nghe được với Chân Bảo Lộ. Nguyên lai là ngay lúc Tĩnh Vương bình định chiến loạn biên quan thì gặp được quân địch đánh lén, tử thương thảm trọng, Tĩnh Vương cùng Tiết Nhượng đều bị thương, nhưng Tĩnh Vương chỉ là bị thương nhẹ, Tiết Nhượng thì khá Như Tùng nói xong, thấy nữ nhi lo lắng, vổ về nói "Con yên tâm, tuy nói Nhượng nhi bị thương nặng chút, nhưng hôm nay đã thoát khỏi nguy hiểm, tánh mạng không sao."Chân Bảo Lộ lẳng lặng nắm chặt hai tay, thở dài nhẹ nhõm một hơi "Vậy là tốt rồi."Chân Như Tùng giơ tay vuốt ve đầu con gái, mặc dù trong lòng ông cũng lo lắng, nhưng vào thời điểm này, ông không thể biểu lộ ra trước mặt của con gái. Giọng nói ông trầm ổn "Nam nhân lên chiến trường, nhận chút thương tổn, lưu vài vết sẹo cực kỳ bình thường, không ăn chút khổ cực, ngày sau như thế nào đính thiên lập địa, che gió che mưa thay người nhà?"Lúc này Chân Bảo Lộ mới dễ chịu vậy, nàng đã biết Tiết Nhượng theo võ học, liền nghĩ tới điểm này. Nhớ đến mới vừa rồi nàng bởi vì lời nói của Chân Bảo Chương mà rối rắm, dù sao trong trí nhớ của nàng, đời trước chỉ biết Tiết Nhượng theo võ học, sau đó thì không biết gì nữa. Cho nên khi Chân Bảo Chương nói Tiết Nhượng sinh tử chưa biết, liền lập tức liên tưởng đến đời trước nàng không nghe nói qua Tiết Nhượng, có lẽ bởi vì hắn đã sớm chết trận sa trường. Hiện giờ nghĩ lại, nàng thật sự là hồ đồ, ví như Tiết Nhượng thật sự bởi vậy mà chết, nàng không có khả năng không Như Tùng ôn nhu nói "Tốt rồi, nếu có tin tức gì, phụ thân khẳng định nói cho con biết trước tiên, con cũng đừng lo lắng nữa, nhanh về phòng nghỉ ngơi một chút, đừng nghĩ lung tung nữa."Chân Bảo Lộ đã ổn định cảm xúc, liền đứng dậy trở về U U Hiên. Lúc này Từ thị mới đi đến bên cạnh Chân Như Tùng, thấy phu quân nhà mình nhíu mày, đau lòng nói "Tuy Tiết Nhượng thật tốt, cứ một mực theo võ học, ngày sau tránh không được khiến Tiểu Lộ lo lắng hãi hùng." Trong giọng nói, có vài phần hối hận đã đem nữ nhi gả cho Như Tùng Chân Như Tùng nghe xong thì khuôn mặt tuấn tú hơi trầm xuống, gằn từng tiếng nói "Việc làm của Nhượng nhi bây giờ, đó là chuyện trong lòng ta muốn làm ngày xưa. Đứa nhỏ này, là ta thấy ổn trọng nhất cũng cực kỳ có gan dạ sáng suốt." Ông cũng không nhìn Từ thị, mà gương mặt của Từ thị đã sớm tái đi, khẩn trương do dự không biết nên nói cái gì. Chân Như Tùng nói, "... Ngày sau không cần nói những lời như vậy nữa."Tuy là giọng điệu nhàn nhạt, lại khiến trong lòng Từ thị kinh hãi, vội nói "Là thiếp thân hồ đồ."Nói đến sau khi Chân Bảo Lộ trở về phòng, lấy trong ngăn tủ ra phong thư Tiết Nhượng viết cho Nhượng đã rời đi hơn hai tháng, nhưng đã gửi thư cho nàng một lần, bên trong viết nhiều chuyện linh linh này nọ, đến cuối thư còn nói sau này mỗi tháng đều sẽ gửi cho nàng một phong thư. Chân Bảo Lộ thành thật nghiêm túc xem, chỉ là lúc ấy nàng có chút thương cảm bởi vì tỷ tỷ xuất giá, sau khi xem xong cũng không để trong lòng. Tháng này Tiết Nhượng không có gửi thư, nàng lại cảm thấy đại khái tính tình nam nhân cẩu thả, tám phần đem chuyện này quên đi, cũng không có nghĩ giờ xem ra, là vì chiến sự khẩn cấp, mà hắn còn bị trọng tay trắng nõn của Chân Bảo Lộ nắm chặt lá thư, đầu ngón tay trở nên trắng bệt, nhìn nét chữ cứng cáp hữu lực như rồng bay phượng múa bên trên, biết đây là trong lúc cấp bách tranh thủ chút thời gian mà viết. Chân Bảo Lộ thở dài một hơi, cẩn thận xếp lá thư lại, một lần nữa đem cất kế khi đi trường nữ học, Tiết Nghi Phương nói việc này với Chân Bảo Lộ. Đến khi nhìn thấy bộ dáng của Chân Bảo Lộ tỏ vẻ đã sớm biết, Tiết Nghi Phương mới nói "Đúng vậy, muội là vị hôn thê của đại ca ta, chuyện này nên nói cho muội biết trước tiên, làm sao đến phiên ta nói với muội." Lại nhíu mi trầm giọng nói, "... Bất quá ta nghe nói, vốn là đại ca của ta sẽ không bị thương, nhưng là vì cứu Tĩnh Vương đó."Chân Bảo Lộ ngẩn người, hỏi "Thật sự?"Tiết Nghi Phương gật gật đầu, hai tay chống cằm nói "Ta nghe phụ thân nói, nên sẽ không sai." Vẫn là Tiết Nghi Phương bênh vực cho Tiết Nhượng người đại ca này, lẩm bẩm bất mãn nói, "Cứu Tĩnh Vương làm gì chứ? Mạng của đại ca cũng là mạng, nếu lỡ có nguy hiểm..."Chân Bảo Lộ cũng nghĩ như vậy, không muốn Tiết Nhượng mạo hiểm, nhưng lúc này Tiết Nhượng đi theo Tĩnh Vương, gánh vác trách nhiệm bảo hộ Tĩnh Vương. Tĩnh Vương là hoàng tử được Tuyên Hòa đế sủng ái nhất, nếu Tiết Nhượng không đi cứu, lỡ như Tĩnh Vương xảy ra chuyện, Tiết Nhượng cũng không thể trốn tránh trách đây Chân Bảo Lộ nói chuyện cùng Tiết Nghi Phương, Từ Tú Tâm ngồi ở bên trên cười cười, lên tiếng một cách kỳ quái "Cũng đúng thôi, đâu phải người nào cũng giống như đại ca của ta, ai đó chọn tới chọn lui lại chọn một kẻ lỗ mãng chỉ biết múa đao lộng thương, hiện giờ hối hận, có thể oán ai đây?"Nếu là lúc trước Từ Tú Tâm đối nghịch với Chân Bảo Lộ, không có ý xấu, thì sau khi Từ Thừa Lãng bệnh nặng một hồi, Từ Tú Tâm liền cực hận Chân Bảo Lộ. Mà chuyện tình ở biên quan, đã truyền tới Hoàng Thành, tất cả cô nương ở trường nữ học đều là khuê nữ thế gia, đương nhiên đã nghe thấy. Từ Tú Tâm biết cũng không có gì Nghi Phương buồn bực, lập tức quăng tới một câu "Quả nhiên là miệng chó phun không ra ngà voi!"Tiết Nghi Phương đang nổi nóng, hiển nhiên nói được rất khó Tú Tâm cáu giận, đứng dậy muốn đi qua, vẫn là cô nương bên cạnh can gián mới chịu thường Chân Bảo Lộ tại trường nữ học được nhiều người thích, lúc này được bọn họ tụ lại thành tốp năm tốp ba an ủi. Những tiểu cô nương này tuy là có lòng tốt, vẫn cảm thấy, Chân Bảo Lộ xinh đẹp lại có xuất thân hiển hách, hoàn toàn không cần thiết phải đi theo một phu quân chọn võ học. Nguyên nghĩ tới, lấy thanh danh của Chân Bảo Lộ, việc hôn sự không nên còn chưa đến lễ cập kê đã sớm định ra như vậy, cuối năm tới là đính thân công tử phủ An Quốc Công, chúng tiểu cô nương cũng có nghe thấy. Không thể không nói, đích thật là người tuấn mỹ vô song sáng sủa lịch sự, nhưng cho dù mặt mày có đẹp, cũng không thể coi như ăn cơm. Trên chiến trường đao kiếm không có mắt, tiểu cô nương nào nguyện ý xuất giá để sau này cả ngày lo lắng đề phòng?Bởi vậy, mọi người cảm thấy Chân Bảo Lộ chọn mối hôn sự này thật không tuy Từ Tú Tâm được nuông chiều ương ngạnh, các nàng cũng phải thừa nhận, vị đại ca kia xác thực xuất chúng. Thẩm Trầm Ngư đã thành dáng dấp kia rồi, Từ đại công tử tác phong nhanh nhẹn tao nhã còn chủ động cầu thân, hành động đó không biết đã khiến bao nhiêu tiểu cô nương sinh lòng hâm mộ, chỉ cảm thấy Từ đại công tử là người có tình có nay Chân Bảo Lộ chẳng muốn gây gỗ với Từ Tú Tâm, chỉ ngồi tại chỗ đọc sách, nhìn cũng không thèm liếc nhìn nàng ta một như vậy lại qua hai thời điểm cuối tháng năm, bên biên quan truyền đến tin chiến thắng, mà trận này Tĩnh Vương đánh cũng rất hay, ít ngày nữa sẽ trở về Hoàng tin tức này, Chân Bảo Lộ coi như thở phào nhẹ nhõm một ngày Tĩnh Vương cùng Tiết Nhượng mang binh về Hoàng Thành, Chân Bảo Lộ lựa chọn cẩn thận, mặc bộ xiêm y tề ngực màu hồng thêu hoa văn hình lá sen, đem chính mình trang điểm một cô nương đang trong lúc phát triển vóc dáng. Chỉ mới hơn nửa năm, trái lại cao lên không ít, dáng người càng yểu điệu tinh tế, bộ ngực còn căng đầy, vòng eo nhỏ nhắn tha thướt, hai chân thon dài thẳng tắp, cho dù cô nương cũng nhìn không dời mắt ngày Chân Bảo Lộ đi trường nữ học, hiển nhiên ăn mặc bình thường hơn, lúc này trang phục tỉ mỉ, càng xinh đẹp kinh cả Hương Hàn và Hương Đào hầu hạ nhiều năm như vậy, nhìn bộ dáng xinh đẹp của tiểu thư nhà mình, cũng trợn mắt thật to Bảo Lộ cố ý ăn mặc xinh đẹp, nhưng suy cho cùng không muốn làm quá, chỉ khoác một cái áo choàng mỏng, che đi xiêm y xinh đẹp, sau đó đội nón che mặt, lúc này mới hài lòng hướng về phía hai nha hoàn nói "Chúng ta đi thôi."Hương Hàn Hương Đào bắt kịp, theo tiểu thư ra Bảo Lộ mỉm cười đi ra khỏi U U Hiên, nào biết mới vừa đi tới bên ngoài, lại nhìn thấy mẫu thân Từ thị tiến có vào buổi tối Từ thị mới tới xem một chút, trái lại ban ngày rất ít khi tới. Nhưng tâm tình Chân Bảo Lộ đang rất tốt, liền cong cong môi, giọng nói trong vắt gọi "Mẫu thân."Từ thị nhìn cách ăn mặc xinh đẹp của Chân Bảo Lộ, nhất thời nghĩ tới điều gì, hỏi "Đây là muốn ra ngoài?"Đương nhiên Chân Bảo Lộ không thể nói nàng muốn ra ngoài nhìn Tiết Nhượng, nên nói "Hôm nay con hẹn Nghi Phương biểu tỷ đến tiệm sách."Tiểu cô nương có một đôi mắt to vừa sáng vừa tròn, lại óng ánh, nói lời nói dối cũng không nháy mắt. Ngay cả lão thái thái thông minh nhanh trí có đôi khi nhìn mắt to của cháu gái, cũng không chịu nổi. Nhưng Từ thị làm mẫu thân, trong lòng lại sáng tựa như thị chậm rãi mở miệng nói "Ta biết hôm nay là ngày Đại Biểu Ca của con trở về, nhưng một cô nương phải biết dè dặt, nếu không sẽ bị người khác xem thường. Con có biết nếu như để người ngoài nhìn thấy, sẽ nói con như thế nào không?"Mặt Chân Bảo Lộ nóng bừng, biết mình không gạt được bà, nắm chặt hai tay suy nghĩ, rồi sau đó nói "Con chỉ đứng trên trà lâu, từ xa nhìn thôi." Nàng sợ mẫu thân không đáp ứng, liền bổ sung thêm, "Hơn nữa hôm nay không phải chỉ có một mình con, đa số những cô nương ở trường nữ học đều đến, đây bất quá chỉ là thuận đường, xong rồi con còn phải hẹn gặp các nàng ấy trò chuyện nữa." Đây là lời nói thái độ Từ thị cứng rắn, không cho phép nữ nhi làm ra hành vi không có chút dè dặt, nói "Mẫu thân sẽ phái người đi nói một tiếng, hôm nay con ở lại phủ, chỗ nào cũng không cho đi." Lúc trước có Chân Bảo Quỳnh, chuyện của Chân Bảo Lộ, Từ thị liền mở một con mắt nhắm một con, nhưng Chân Bảo Quỳnh xuất giá rồi, Chân Bảo Lộ là cô nương duy nhất của đại phòng, hiển nhiên mọi chuyện đều phải làm tốt nhất, nếu ngày nào bị người nắm được chỗ sai, lại bị nói tùm lum ra Bảo Lộ lắc lắc khuôn mặt nhỏ nhắn nói "Mẫu thân, tại sao người có thể như vậy chứ?... Chuyện này hôm qua con đã nói với phụ thân, phụ thân cũng ngầm đồng ý rồi."Không nói đến Chân Như Tùng thì thôi, nhắc tới, khuôn mặt xinh đẹp của Từ thị lập tức chìm xuống, lạnh lùng nói "Ta xem ngươi chính là bị cha ngươi làm hư rồi, dù sao hôm nay có ta ở đây, không cho ngươi không biết quy củ đi ra ngoài..." Nói xong, liền phân phó Chúc ma ma đứng ở một bên nói, "Còn không nhanh đưa tiểu thư vào phòng."Chúc ma ma ngẩn ra, nhìn bộ dáng này của Từ thị, thường ngày đều không để ý tới tiểu thư, hiện giờ lại đột nhiên muốn quản. Tuy rằng Chúc ma ma bất mãn, nhưng dù sao cũng chỉ là một hạ nhân, không dám nói gì, chỉ đi đến bên cạnh Chân Bảo Lộ, nhỏ giọng vổ về nói "Tiểu thư, hay là nghe phu nhân? Theo lão nô đi vào đi."Chân Bảo Lộ vừa tức vừa giận, lúc này mới chu mỏ xoay người đi vào ngồi trên ghế trước cửa sổ, nhìn mặt trời gay gắt phía ngoài, tiếng ve kêu liên tục không ngừng làm cho nàng cực kỳ bực một lúc lâu, Chân Bảo Lộ không nhịn được nữa, đột nhiên đứng tường cao ở hậu viện, Hương Hàn Hương Đào cùng Chân Bảo Lộ ba người cẩn thận đem cây thang đặt thật tốt. Chân Bảo Lộ vỗ vỗ tay, nhấc váy leo Đào bên cạnh lo lắng nói "Tiểu thư, tường cao quá, nếu bị té thì sao? Hay chúng ta nghĩ biện pháp khác đi?"Chân Bảo Lộ làm gì còn lo những thứ này? Hiện nay thời giờ đã không còn sớm, nếu nàng còn không đi, sẽ không kịp nhìn thấy Tiết Nhượng vào thành. Nàng cúi đầu nhìn nàng ta, tươi cười sáng chói, khuôn mặt nhỏ nhắn kiều diễm vô song, mở miệng nói "Yên tâm, ta sẽ cẩn thận." Động tác của Chân Bảo Lộ lưu loát leo lên tường, rồi sau đó run run rẩy rẩy đứng trên mái nhà, nhìn xuống như Bảo Lộ có chút đầu váng mắt hoa, khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt, lúc này mới nhấc váy nhảy xuống. ReviewSỦNG THÊ LÀM HOÀNG HẬUTác giả Mạt Trà Khúc KỳThể loại Cổ đại, song trùng sinh, siêu sạch, siêu sủng, ngọt, ấm áp, HEĐộ dài 155 chươngTình trạng Hoàn edit___________________Kiếp trước, Chân Bảo Lộ cao ngạo xinh đẹp lại ham hư vinh, không hiểu chuyện. Khi ấy, nàng dùng tất cả yêu thương của mình dành cho biểu ca Từ Thừa Lãng, luôn lo sợ sẽ đánh mất hắn. Trái tim khi yêu trở nên mù quáng và ích kỷ khiến nàng từng bước mắc vào sai lầm. Mà biểu ca lại phản bội tình yêu của họ để bảo vệ tình thân và quyền lực. Một lựa chọn, cắt nát tim nàng. Cuối cùng, nàng mang theo những đau đớn thương tổn mà chết đi khi thanh xuân đang chớm này, Chân Bảo Lộ được trùng sinh quay trở về quãng thời gian còn bé, khi tất cả mọi bất hạnh và khổ đau vẫn có thể sửa đổi. Lần này, nàng học cách bảo vệ bản thân và gia đình, tránh xa những ân oán yêu hận kiếp trước. Nàng sẽ giúp phụ thân vượt qua tử nạn, giúp tỷ tỷ kế sống tốt, chăm sóc hai đệ đệ song sinh khỏe mạnh lớn lên. Tâm nguyện nàng bây giờ chỉ là như vậy mà thôi. Đơn giản và bình mà, nàng không hề hay biết trong cả hai kiếp luân hồi của mình luôn có một người vì nàng mà chờ đợi. Là chàng, kiếp trước không có đủ năng lực và quyền thế để chở che cho nàng, khiến nàng phải thương tâm mà chết đi. Là chàng, đã đánh mất nàng khi trái tim yêu đến tâm can đều đau. Vậy thì, nếu như kiếp này được trùng sinh quay lại, sẽ không để cho bất cứ ai và bất cứ điều gì có thể làm nàng rơi nước mắt cùng đau khổ. Bởi Bảo Lộ, Bảo Lộ mà chàng yêu thiết tha lòng là hòn ngọc là trái tim của chính của chúng ta tên là Tiết Nhượng, cũng được trùng sinh quay về. Không như kiếp trước giữ chặt tình yêu trong lòng và sau đó thì nhìn nàng mất đi. Kiếp này, chàng đã định sẵn, Bảo Lộ là thê tử duy nhất của mình. Thứ nàng muốn cho dù là sao trên bầu trời chàng cũng sẽ tìm cách lấy về. Thế nên, sau khi trùng sinh chàng liền ra sức củng cố vị trí của bản thân. Năng lực cùng quyền thế chàng nhất định phải nắm trong tay. Như vậy, mới có thể bảo vệ nàng một đời bình an vui nên, mới có chuyện sau này khi cả hai trở thành vợ chồng sống bên nhau hòa thuận ấm êm, chàng thì đuợc thăng quan tiến chức liên tục, hại nàng lo lắng không yên. Cuối cùng, cũng có ngày nàng lại nhận được thông báo "Phu quân tạo phản thành công" v v Nhưng đó là chuyện của sau này thôi ạ, còn bây giờ con đường truy thê của chàng vẫn còn gian nan lắm. Bởi chàng đâu có biết là nàng cũng đã được trùng sinh như mình, nên lúc nào cũng sợ nàng sẽ như kiếp trước mà yêu biểu ca rồi xa cách chàng. Vì thế, chàng tận dụng tất cả mọi cơ hội để có thể lại gần bên nàng, từng chút từng chút một dùng tất cả ấm áp yêu thương để nàng hiểu rằng bên nàng luôn có một chỗ dựa vững chắc và vô điều kiện cho dù ngoài kia xảy ra chuyện gi đi chăng lần gặp mặt đầu tiên của kiếp này, chàng đã hái giúp nàng một nhánh hoa trên cao rồi nhẹ nhàng thả vào tay nàng. Là chàng, đã quỳ xuống mặt đường đầy bùn đất để mang hài giúp nàng. Là chàng, khi nàng say giấc trên chiếc ghế ngoài sân đã chẳng ngại dùng áo của mình làm vạt che nắng cho nàng.... Những dịu dàng ấy, những ân cần ấy, những yêu thương ấy không hề che lấp mà cứ lớn dần hơn trong lòng nhiên, tổn thương của kiếp trước khiến nàng sợ hãi với tình yêu lúc này. Nên khi chàng tỏ tình, nàng vô cùng bối rối, sợ sẽ đánh mất đoạn tình cảm tốt đẹp này, sợ chuyện cũ lặp lại. Hại chàng tức giận và điên cuồng đến mức hôn nàng không kiểm soát được luôn. Người ta cũng là chờ đợi đến hai kiếp rồi đấy. Nếu những gì kiếp này chàng thay đổi vẫn không thể đem nàng về bên cạnh và nàng cứ thế mà từ chối là chàng không biết sẽ gây ra chuyện gì may, sau nụ hôn đầy tính chiếm hữu đó thì chuyện đã chuyển biến tốt. Bởi nàng nhận ra chàng cũng đã chiếm một vị trí vô cùng lớn trong lòng mình. Vậy thì, thay vì chạy trốn sao không thử cho chàng cơ hội bên mình kia chứ?Trong truyện nam chính Tiết Nhượng là một người mà mình cực kỳ cực kỳ yêu thích. Ở chàng là sự kết hợp hoàn hảo của sự dịu dàng và mạnh mẽ, của sự thông minh và thâm trầm. Chàng có thể vì nàng mà không ngại làm tất cả mọi việc, kể cả nguy hiểm đến tính mạng cùng quyền lực của mình. Nhưng, kẻ từng gây ra thương tổn cho nàng, chàng sẽ từng bước một dẫm nát bằng những cách trả thù tàn nhẫn độc ác nhất. Bởi trên thế giới này, chỉ có nàng là sinh mệnh chàng nguyện ý dùng tất cả để bảo vệ yêu thương mà nên, khi nàng bị bắt cóc ném vào rừng sâu trong ngày tuyết lớn lạnh giá. Chàng đã bất chấp hiểm nguy mà đi tìm. Trong giây phút sinh tử tìm thấy ấy, chàng đã nhận ra "Lật đổ thiên hạ không đáng sợ, chỉ sợ không tìm thấy nàng mà thôi". Và tất nhiên, cái giá khi chạm vào người không nên chạm phải trả rất đắt rồi. Ngươi ném nàng vào rừng giữa bão tuyết ư? Vậy ta sẽ ném ngươi xuống vực cho gấu cắn nát mặt ngươi ra. Ngươi không thể chết mà phải sống suốt đời với những nỗi đau ấy. Quả thật là tàn nhẫn nhưng lại không thể trách truyện này mn sẽ không cần lo lắng về tiểu tam gì đó đâu nha. Vì nam chính của chúng ta là siêu cấp thê nô chung thủy, con gái mà lại gần là chàng liền dùng mặt than đe dọa và lời nói ác độc đuổi đi hết. Còn nam phụ biểu ca Từ Thừa Lãng kiếp này khá đáng thương nhưng mà kệ. Mình là người luôn theo phe nam chính nên quả thật càng muốn đá hắn ta ra xa nữ chính càng nhanh càng tốt. Mà buồn cười nhất là mấy đoạn tên này muốn bộc lộ tài năng cho nữ chính xem khi còn bé ý, toàn bị nam chính chơi trội dìm hàng méo thấy mặt trời luôn. Ha Ha. Ai bảo, kiếp trước thương tổn nữ chính làm gì, kiếp này còn muốn đến gần nữa ư? Mơ đi. Bảo Lộ là hoa đã có chủ, bông đã có chậu rồi nhé."Sủng thê làm hoàng hậu" chỉ đơn giản là một câu chuyện song trùng sinh với nội dung rất hay, rất sủng cũng rất ngọt ngào ấm áp khiến người đọc thư giãn thoải mái. Có thể, motif này khá quen thuộc nhưng vẫn luôn thu hút. Bởi những tình tiết và cách xử lý tình huống trong truyện khá hay. Đặc biệt, tính cách của nam chính xây dựng tốt và để lại ấn tượng mạnh trong lòng người đọc. Vậy nên, nếu mn thích thể loại truyện như vậy thì nhanh nhảy hố nghen. Mình là mình cuồng Tiết Nhượng lắm luôn nè <3Lạc_HậuBìa Họa Gian Phi*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họaCre pic Google/huaban

sủng thê làm hoàng hậu