sông ngầm trường minh

cÔng ty cỔ phẦn tẬp ĐoÀn mÔi trƯỜng nhẬt viỆt jve - jve日越環境グループ株式会社(jve group) [vtv1][chÀo buỔi sÁng][20/02/2021] ĐỀ xuẤt xÂy hẦm ngẦm kẾt hỢp cao tỐc dƯỚi sÔng tÔ lỊch [vtv1][chuyỂn ĐỘng 24h][tỐi 19/02/2021] ĐỀ xuẤt xÂy hẦm ngẦm kẾt hỢp cao tỐc Băng cảnh báo cáp điện ngầm (khổ rộng 40cm) Băng cảnh báo cáp điện ngầm (khổ rộng 40cm) Mã sản phẩm: 11106-BCBCĐ06. Giá: Liên hệ. Lượt xem: 2163. - Xuất xứ: Việt Nam; - Chất liệu: Màng nilon 2 lớp; - Kích thước: Chiều rộng 40 cm, chiều dài 500 m; - Màu sắc: Chữ màu Các sông lớn: Mê Kông (59% tổng lượng dòng chảy năm của các sông trong cả nước); sông Hồng 126,5 km3 (14,9%), hệ thống sông Đồng Nai 36,3 km3 (4,3%), sông Mã, sông Cả, … Tài nguyên nước ngầm: Tài nguyên nước ngầm dồi dào, trữ lượng tiềm năng khoảng 15,1% tổng lượng chảy App Vay Tiền. Editor MengRõ ràng Tiêu Minh đã uống quá nhiều rượu, khuôn mặt trắng nõn ửng hồng, nhìn khuôn mặt bình tĩnh không gợn sóng kia của Lục Liễm Ninh, hai mắt cậu ấy dường như đang rưng rưng chực khi ăn xong Tiêu Minh cũng không lưu luyến nơi này thêm một phút giây nào nữa, có lẽ là tâm trạng thật sự xuống dốc, Lục Liễm Ninh đột nhiên đưa ra quyết định kết thúc đoạn quan hệ này làm cho cậu ấy có phần trở tay không kịp, đắm chìm trong cảm xúc của bản thân, ngẫm nghĩ lại xem mình đã nói sai câu nào, hoặc đã lỡ làm gì đó khiến cho Lục Liễm Ninh không vui, sau đó lại cảm thấy có khả năng mình không làm gì sai cả, chỉ là Lục Liễm Ninh chán mình mà như vậy, càng cảm thấy đả kích ra cậu vẫn luôn tự nhắc nhở bản thân, luôn luôn phải tỉnh táo đến lúc kết thúc cũng phải dứt khoát một chút, không ngờ khi tới khoảnh khắc này đáy lòng cậu ấy vẫn buồn bã, khó cho cùng... Bỏ qua vấn đề tiền bạc, chỉ dựa vào khuôn mặt kia của Lục Liễm Ninh, Tiêu Minh cảm thấy mình được ngủ cùng Lục thiếu gia lâu đến vậy, ai chiếm tiện nghi của ai còn chưa xác định được Minh ăn cơm xong, khi đứng dậy còn hơi lảo đảo một chút, rõ ràng là dáng vẻ say xỉn do uống quá nhiều ấy đi đến cửa chính, cong khóe miệng lên, chào tạm biệt Lục Liễm Ninh, cầm chìa khóa xe lên muốn Liễm Ninh gật đầu rất khẽ đáp lại Tiêu Minh, cũng không nói gì Trần Miểu thì ngược lại sau khi cậu nghe thấy một tiếng "cạch" lúc cửa đóng lại, thì chợt hồi đặt cây lau nhà sang một bên, mảnh sàn ngay chỗ cậu đứng được lau tận mười phút, đã sạch do dự mở miệng nói "Ngài Tiêu uống nhiều quá, không lái xe được đâu..., lỡ như xảy ra chuyện gì..."Lục Liễm Ninh giương mắt nhìn cậu một cái, trong ánh mắt có phần mất kiên nhẫn, không biết là bực mình vì Trần Miểu nhiều chuyện hay là sợ phiền phức của Tiêu Miểu chuyển dời tầm mắt xém chút nữa là đối diện với Lục Liễm Ninh, tiếp tục nói "Lỡ như xảy ra chuyện gì, bị chụp hình lại thì không tốt đâu.""Đi theo cậu ta mượn điện thoại rồi gọi cho trợ lý của cậu ta đi." Cuối cùng Lục Liễm Ninh cũng lên mặt lạnh nhạt, ngữ khí băng giờ trước bọn họ còn đang gắn bó xác thịt, Trần Miểu đứng ngoài cửa ở giữa gió lạnh còn không dám tưởng tượng tình cảnh kiều diễm ướt át bên trong phòng, vậy mà sau một bữa cơm đã thay đổi nghiêng trời lệch đất, đối với tiểu tình nhân mà mình chơi chán Lục Liễm Ninh thật sự vô tình không chừa lại cho bọn họ một chút ôn nhu này Trần Miểu vội vàng mở cửa đuổi theo, khi ra tới bên ngoài thì thấy Tiêu Minh đang khởi động ô vội vàng vỗ vỗ vào cửa sổ xe, ra hiệu cho Tiêu Minh dừng Minh nghe thấy tiếng vang, hạ cửa sổ xe xuống, có hơi nghi hoặc mà nhìn Trần Miểu, trong lòng lại lén lút loé lên một tia chờ mong."Sao thế? Anh Lục còn có việc gì muốn nói cho tôi hả?"Trần Miểu duỗi tay mở cửa xe, cậu nói "Lục tiên sinh nói ngài uống nhiều quá rồi, để tôi làm tài xế đưa ngài về."Tia sáng loé lên trong ánh mắt Tiêu Minh, thật nhanh chóng bị dập tắt trở về u ám ảm Miểu thấy động tác Tiêu Minh chậm chạp ra khỏi ghế điều khiển, dáng vẻ không vững chắc, cho nên đành đưa tay lên dìu cậu Minh ngồi lên ghế phụ, ánh mắt nhìn đăm đăm vào khoảng không ngoài cửa sổ cả người ngây Miểu hỏi địa chỉ nơi cần đến, sau đó chạy xe ra khỏi khu nhà của Lục Liễm Ninh, tốc độ lái xe của cậu rất chậm, nhưng Tiêu Minh cũng không để ý hai mươi phút sau, Trần Miểu mới lấy hết can đảm hỏi "Ngài nhận được khoảng bao nhiêu tiền vậy..."Tiêu Minh chuyển dời ánh mắt về phía khuôn mặt nhỏ chất phác thành thật, đã phơi nắng đến mức ngăm đen của Trần Miểu."Ý cậu là tiền gì cơ?"Trần Miểu tựa như một học sinh bị giáo viên hỏi một câu không trả lời hơi lúng túng cùng với xấu hổ "Là ngài làm những việc đó với Lục tiên sinh, sau đó ngài ấy đưa tiền cho ngài..."Tiêu Minh đột nhiên kinh ngạc chớp mắt một cái, chợt ôm bụng cười to, cười đến mức rơi lệ, thở hổn tiếng cười của cậu ấy khuôn mặt Trần Miểu có vẻ như càng ngày càng có vẻ gượng lúc lâu sau, Tiêu Minh mới dừng cười, bình ổn cảm xúc lại một chút "Đừng nói với tôi là, cậu cũng có cái ý tưởng này nha."Trước ánh nhìn của Tiêu Minh, Trần Miểu thành thật gật đầu hai cái, cắn chặt răng nói "Ngài có thể chỉ giáo cho tôi một chút không, Tiêu tiên sinh."Tiêu Minh đương nhiên không phải một vị giáo viên tốt hơn nữa cậu ấy đã uống say, trong lòng rối tung hỗn loạn các loại cảm xúc khó gọi không Tiêu Minh nhất định sẽ vừa xoi mói vừa chê cười, đả kích Trần Miểu đến khi cậu đánh mất cái ý niệm này mới nói của Tiêu Minh quái dị "Hầy, muốn theo Lục Liễm Ninh, cậu như thế này không được đâu.""Vậy làm sao mới được đây?" Trần Miểu bày ra dáng vẻ ham học hỏi đợi chờ chỉ Minh nhìn cậu như vậy lại nhịn không được mà cười ra tiếng "Cậu muốn cậu ta chạm vào cậu, thì trước tiên phải khiến cậu ta thích cậu cái đã." Cậu ấy nhướng mày "Dù sao thì cậu ta cũng sẽ không chạm vào người mà mình ghét."Nhưng Trần Miểu làm gì có điểm nào có thể khiến Lục Liễm Ninh thích chứ?*********Khúc sau vào wp giải pass nhé các tình iu Là tác phẩm thứ tư thuộc series trinh thám tâm lý học tội phạm nổi tiếng của nhà văn Lôi Mễ, trọn vẹn tiểu thuyết Sông ngầm chứa đựng những nỗi đau rất thật về cái ác chảy ngầm trong lòng xã hội, về lương tâm của người cảnh sát khi đặt lên bàn cân giữa một bên là tiền tài, danh vọng với một bên là con người và tính mạng của chính bản thân họ. Sông ngầm – cuốn tiểu thuyết hình sự phá án Có thể nói, trong series tinh thám tâm lý học tội phạm của tác giả Lôi Mễ, Sông ngầm là một tác phẩm rất đặc biệt. Cuốn sách đó không phải là đỉnh cao của series trên khía cạnh trinh thám với những vụ án hóc búa, rùng rợn cùng một tên tội phạm trí tuệ cao có khả năng phản trinh sát mạnh mẽ như Đề thi đẫm máu. Sông ngầm cũng không phải đỉnh cao về yếu tố tâm lý thể hiện ở từng loại tội phạm những người thực sự mắc bệnh tâm lý và những kẻ lợi dụng việc điều trị cho họ hòng điều khiển họ gây án nhằm mưu lợi cá nhân; đồng thời ở những lý thuyết tâm lý được mô tả, diễn giải chi tiết và cài cắm, sử dụng như một trong những tình tiết, yếu tố chính yếu của tác phẩm như cuốn thứ ba trong cùng series Cuồng vọng phi nhân tính – Giáo hóa trường. Mà tiểu thuyết Sông ngầm, thật sự rất gần với thể loại hình sự phá án từ cốt truyện đến từng tình tiết sự kiện lẫn cách tác giả xây dựng nhân vật. Và có thể nói chăng, Sông ngầm là cuốn sách thể hiện rõ nhất tính đặc thù nghề nghiệp của tác giả Lôi Mễ – một cảnh sát trực tiếp đứng lớp giảng dạy ở một trường cảnh sát thuộc Bộ Công an Trung Quốc trong sự nghiệp sáng tác của ông, tính tới thời điểm hiện tại. Tác phẩm mở đầu bằng sự kiện Phương Mộc được cử tới để hỗ trợ Tiêu Vọng – thành viên đội cảnh sát hình sự thành phố S phá vụ án mất tích của diễn viên điện ảnh Bùi Lam. Nhưng tình tiết câu chuyện nhanh chóng vượt ra ngoài vụ án mất tích ấy để móc nối với Phần dẫn Cạm bẫy, thứ cạm bẫy kẻ ác giăng ra đã bẫy lấy người cảnh sát gạo cội – Cục trường Hình Chí Sâm, biến ông trở thành nghi can của một vụ giết người. Và từ đó, mở ra những sự thật khủng khiếp cái chết thương tâm của con gái Cục trưởng Hình, nguyên nhân khiến ông bất chấp nguy hiểm, nén đau thương thành động lực mà lao vào điều tra; những cái chết xảy ra liên tiếp với các chiến sĩ cảnh sát có liên quan tới vụ án Cục trưởng Hình Chí Sâm theo đuổi, nạn buôn người, sự tha hóa của một bộ phận cảnh sát… Khác rất xa với những cuốn tiểu thuyết dạng suy luận phá án cổ điển, trong Sông ngầm cũng không có một tên tội phạm duy nhất gây nên những án mạng liên hoàn; Sông ngầm, gần như thuần túy là sự tái hiện, thuật lại hành trình, công tác nghiệp vụ của người cảnh sát Phương Mộc cùng các đồng đội – những người cảnh sát hình sự của anh trong suốt quá trình điều tra, phá án. Một trong những chủ đề tài tác phẩm hướng tới, cũng không nhằm khắc họa chân dung kẻ tội phạm hoàn hảo với cái tôi điên loạn, mà chủ đề Sông ngầm gần gũi hơn, chân thực hơn, cũng đau thương hơn – nạn buôn người, cụ thể là buôn bán phụ nữ, trẻ em. Vì thế, mọi sự hi sinh, ngã xuống của các chiến sĩ cảnh sát ở cuốn sách này, từng chi tiết bi ai được xây dựng, đều rất đời, rất thực, thực một cách tàn nhẫn. Bản thân tác giả Lôi Mễ từng chia sẻ, Sông ngầm được ông viết dựa trên chính hiểu biết của ông về các sự kiện, câu chuyện có thật ở vùng biên giời Trung Quốc – nơi hoạt động buôn bán phụ nữ, trẻ em đã trở thành vấn nạn nhức nhối. Có phải vậy chăng, Sông ngầm mang đậm chất hình sự phá án đến thế; và cũng chân thực, đau thương tới vậy? Đọc thêm Đề thi đẫm máu – cuốn sách hay nhất về trinh thám kinh dị của Lôi Mễ Cuồng vọng phi nhân tính – Thế giới của những cá nhân mang ẩn ức đau thương Không thể phủ nhận một điều rằng, cảnh sát là một trong những nghề nguy hiểm và dễ bị tha hóa nhất. Đặc biệt khi đó là người cảnh sát hình sự, phải trực tiếp đối mặt với những vụ trọng án, tính mạng của họ như luôn bếp bênh giữa lằn ranh sự sống – cái chết; và lương tâm của họ, luôn bị đặt lên bàn cân giữa một bên là trách nhiệm, tinh thần xã thân vì nghĩa với một bên là tiền tài, danh vọng, cuộc sống giàu sang, phú quý vắng bóng hiểm nguy. Là người trong ngành, có lẽ hơn ai hết, tác giả Lôi Mễ thấu triệt lắm lằn ranh, cán cân mong manh ấy trong cuộc đời người cảnh sát hình sự. Để rồi, hiện thực nghiệt ngã về số phận người cảnh sát hình sự được tái hiện đầy chua xót trong tiểu thuyết Sông ngầm. Trước hết, cần phải nói rằng, không phải tới Sông ngầm, những hi sinh, đau thương, mất mát mới xuất hiện trong tác phẩm của “thầy Lôi”. Mà cái chết vẫn luôn trở đi trở lại ở cả ba tác phẩm trước đó Độc giả thứ 7, Đề thi đẫm máu, Cuồng vọng phi nhân tính lẫn tiểu thuyết Ánh sáng thành phố sau này. Nhưng riêng ở Sông ngầm, nỗi đau đó mới như đẩy lên tới đỉnh điểm khi cái chết được khắc họa rõ nét, tỉ mỉ, đầy thương tâm và những người ngã xuống, chính để bảo vệ, ươm mầm cho những sự sống khác. Đó là cái chết đến không còn nhận ra nhân dạng của cảnh sát Đinh Thụ Thành khi anh làm nhiệm vụ, khi anh gắng sức, bảo vệ sinh mạng của một cô bé. Đó là cái chết của Cục trưởng Hình Chí Sâm, ban đầu vì tư thù cá nhân mà theo đuổi Lương Tứ Hải nhưng càng về sau, tính chất vụ án ngày một nghiêm trọng cũng là lúc, việc công được ông đặt lên trên cả chuyện cá nhân ban đầu. Và đau đớn nhất, có lẽ không thể không nhắc đến cái chết của ba chiến sĩ Trịnh Lâm, Hải, Triển; họ ra đi chẳng để lại gì cho cuộc đời, dẫu là một phần thân xác. Con người họ, đã tan biến vào khối thép lạnh chìm dưới đáy biển sâu. Từng cái chết, chính là minh chứng cho trái tim ấm nóng, quả cảm của người chiến sĩ vì nhân dân quên mình, vì nhân dân mà không tiếc cả máu thịt. Đó là trách nhiệm, nhưng cũng là cái tâm, là chữ tình của những con người đã khoác lên mình bộ cảnh phục, nguyện đứng trong hàng ngũ cảnh sát. Tuy nhiên, dẫu là cảnh sát thì bản thân họ cũng là con người với tất cả thất tình lục dục. Bởi thế, đâu phải lúc nào họ cũng có thể kiên định được chính nghĩa ban đầu. Đấy cũng là lúc, tính mạng của họ đặt trên lằn ranh sinh – tử, ấy cũng là khi, lương tâm của họ bị đặt lên bàn cân trước khi đưa ra quyết định hành động. Thật sự, với một người chiến sĩ, có quá nhiều yếu tố có thể làm họ tha hóa, khiến họ sẵn sàng đánh đổi lương tâm bản thân cho quỷ dữ. Và “thầy Lôi”, đã thật sự cao tay, khi xây dựng hình tượng Tiêu Vọng bên cạnh hình tượng Trịnh Lâm, Hải, Triển. Tiêu Vọng, một con người có tài, có nghĩa khí là thế nhưng trước vấp ngã và sự nghi kị với người cấp trên mà con người ấy vứt bỏ tín ngưỡng nguyên sơ, trở thành tay sai cho cái ác. Để rồi, đến khi muốn quay đầu, nguyện ước cuối cùng được ra đi như một người cảnh sát, con người đó cũng không thực hiện được. Tiêu Vọng là một trường hợp phức tạp, một nhân vật đặc sắc, thể hiện rất rõ cái tài cùng sự thấu hiểu nhân tâm của một tác giả làm công việc đặc thù như Lôi Mễ. Tiêu Vọng tha hóa không đơn thuần chỉ vì tiền tài, cũng không đơn giản chỉ vì lo sợ cái chết; mà tất cả, xuất phát từ sự bào mòn tinh thần một thời gian dài khi phải hoạt động trong lòng địch, khi phải chứng kiến quá nhiều mâu thuẫn, nhất là khi anh ta đã không còn tin tưởng vào đồng đội và chính nghĩa. Và trường hợp như Tiêu Vọng, cũng có thể đã xảy đến với Trịnh Lâm, Hải, Triển, nếu cô bé Lục Lộ, trong khoảnh khắc đã như đánh động ý thức, khơi dậy lương tâm, nhắc họ nhớ về triết lý tưởng chừng giản đơn mà bấy lâu nay họ như đã quên lãng “Làm cảnh sát, bắt kẻ xấu.” Phải, triết lý ấy giản dị lắm nhưng với những người luôn phải đối mặt với trọng án, sống hôm nay mà có thể chẳng biết tới ngày mai thế nào, lòng tin, cái thiện như trở thành một thứ xa xỉ trước tiền tài, vật chất, cuộc sống yên bình hưởng vinh hoa phú quý… Qua thời gian, cả thể xác lẫn tinh thần họ đều bị bào mòn, vắt kiệt thì những điều đơn giản, lại thêm một xa vời. Hiểu như vậy không phải để hợp thức hóa cái sai, cái ác của Tiêu Vọng. Mà hiểu, để nhận ra, những người bảo vệ công lý, đã phải hi sinh, đánh đổi, đã phải chiến đấu nhiều đến thế nào. Chiến đấu trên chiến trường vang tiếng súng với tội phạm, và chiến đấu trong chính chiến trường tâm tưởng không tiếng súng với cái ác vẫn luôn nằm sâu, lẩn quất nơi trái tim, tâm hồn mỗi người để cán cân lương tâm của họ, không lệch về quỷ dữ, để bản thân họ, không lạc lối. Ngay trong cuộc chiến dằng dai, khắc nghiệt đó, những cô bé như Lục Lộ như chiếc mỏ neo níu giữ tính thiện, lòng chính nghĩa nơi cõi lòng người chiến sĩ. Rồi lần nữa độc giả nhận ra, sự ra đi vì nghĩa của người chiến sĩ là không uổng phí. Họ ngã xuống, chính để ươm mầm hi vọng, ươm mầm tương lai, để chính nghĩa nơi trái tim những cảnh sát như Phương Mộc, vẫn mãi ngời sáng. Đọc thêm Ánh Sáng Thành Phố – Khi cán cân công lý bị thiên lệch Cái ác chảy ngầm dưới lòng sông lạnh/ Đau thương mất mát ngân vọng tiếng tiêu Sông ngầm, tựa sách thật sự rất gợi, vừa hữu hình mà cũng hết sức vô hình, khó nắm bắt. Hữu hình, bởi đó chính là con sông chảy ngầm nơi ngôi làng, hang động đã giam giữ những đứa trẻ bị bắt cóc, là con sông thiếu chút nữa đã giết chết Phương Mộc. Nhưng đấy cũng là dòng sông mang đầy tính ẩn dụ, tượng hình. Dòng sông ấy là nhân chứng chứng kiến bao tội ác, dòng sông của máu và nước mắt của những người cùng khổ và những người chiến sĩ xả thân vì nghĩa. Một dòng sông chảy ngầm, tựa cái ác chảy ngầm, len lỏi trong lòng xã hội, len lỏi cả trong lực lượng cảnh sát, những con người vốn đề cao chân lý. Dòng sông ngầm cứ chảy, chảy mãi, như cuộc sống vẫn luôn tồn tại hai mặt sáng – tối, thiện – ác. Cái ác hôm nay có thể bị diệt trừ, nhưng đâu biết rằng, tương lai sẽ ra sao. Có lẽ, sẽ còn thêm hi sinh, sẽ còn thêm mất mát để công lý, mãi mãi được thực thi. 535 trang sách, tựa tiếng tiêu ngân vọng đau thương song vẫn như gieo vào lòng người đọc niềm tin cho mai sau “Một trận gió thổi tới, những cây thông cây tùng xung quanh im lặng đung đưa, khối trụ thép thầm phát ra những tiếng vang, thật thần kì. […] Không hề giá lạnh như tưởng tượng, ngược lại, nhiệt độ tỏa ra nóng rực. Hãy lắng nghe, họ đang thét gào.” Link mua sách Fahasa Lazada Mọt Mọt Nếu bạn thấy bài viết này hay, xin ủng hộ team bằng cách dành thêm một giây để click vào quảng cáo. Chỉ 1s thôi, nhưng là cách tuyệt vời để duy trì blog mãi mãi Editor MengLý Diễm nhẩm tính ngày, hôm qua đã làm rồi, hôm nay chắc sẽ không phải âm thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng, lúc Lục Liễm Ninh gọi mình vào phòng anh cũng không lề mề kéo giờ vừa tắm xong lên giường nằm, cảm thấy có chút mệt, hôm nay cùng lão Nhạc diễn một vở kịch cuối cùng chả thu được gì, thật là uổng phí sức Lục Liễm Ninh vào phòng thì thấy Lý Diễm đang nghiêng người, không biết đang suy nghĩ cái gì, tay anh khảy khảy chiếc đèn ở đầu kế tua rua, tinh tế nhỏ xinh, trông như một món đồ thủ công xa xỉ, đó là chiếc đèn ngủ mà năm ngoái Lục Liễm Ninh đi Châu Âu mang ra cậu ta không thích bật đèn lúc đi ngủ, lúc trước màn che trong phòng cậu ta còn phải là màu sắc tối tăm, phải che hết không để một tia sáng nào lọt vào phòng thì mới ngủ hiện tại vào mỗi đêm, trong phòng ngủ ít nhất phải bật một chiếc đèn đầu Diễm nghe thấy tiếng Lục Liễm Ninh từ phòng tắm đẩy cửa đi ra ngoài, ngay lập tức lấy lại tinh thần, thu hồi đôi tay nhỏ đang trêu đùa chiếc đèn ở đầu giường, giấu vào chiếc chăn người Lục Liễm Ninh còn dư lại một cổ hương cam nhàn nhạt, duỗi tay ôm Lý Diễm đang đưa lưng về phía cậu ta vào Liễm Ninh không nói lời nào, Lý Diễm lại càng không thể chủ động cùng cậu ta nói hồ Lý Diễm hôm nay vốn đã có hơi mệt, đêm qua không được nghỉ ngơi đàng hoàng, bây giờ nằm trên giường còn cảm thấy eo chân nhức hôm nay Lục Liễm Ninh lại có dáng vẻ như đang mang tâm sự nặng nề, vùi đầu vào chiếc cổ thon gầy của Lý Diễm, một lát sau lại sờ eo Lý Diễm, rồi sờ đến ngực, còn không để yên mà nhéo vài Diễm vốn dĩ đã sắp ngủ tới nơi, lại bị cái tay hư hỏng của cậu ta chọc ghẹo đến mức tỉnh cả người, co người lại, đè tay Lục Liễm này Lục Liễm Ninh cũng thu tay về "Mỗi ngày anh không chịu ăn cơm đàng hoàng đúng không? Sao cảm giác như lại gầy đi vậy! Hửm?"Lý Diễm mở hờ đôi mắt, nhìn ngọn đèn nhỏ sáng lên trong bóng đêm "Có thể là gần đây trời nóng quá..."Lục Liễm Ninh không nói gì, có lẽ cảm thấy có chút thất bại, Lý Diễm tiện tay cho con mèo lưu lạc ăn mà nó cũng mập thành như vậy, cậu ta âm thầm mời vài tên chuyên gia dinh dưỡng về thiết kế thực đơn, lại không khiến Lý Diễm béo lên được cân Diễm đã quen với việc Lục Liễm Ninh thường xuyên không có gì làm lại kiếm chuyện mà tra hỏi, nhưng anh vẫn rất cẩn thận mà bật chế độ cảnh giác toàn thân đáp trả từng nhiên một lát sau, hô hấp liên tục phả vào cổ trở nên đều thế này khiến hơi thở của Lục Liễm Ninh thổi hết vào sau gáy của anh, tuyến thể Beta từng bị đánh dấu có hơi nóng lên, dù sao từ lần đánh dấu trước đến giờ chỉ mới có một ngày, trong tuyến thể của anh vẫn còn tồn đọng pheromone của Alpha chưa kịp tan Diễm cảm thấy có hơi không thoải mái, nhưng lại không dám làm gì, sợ đánh thức Lục Liễm Ninh, cho nên đành phải bất chấp tất cả chui vào lòng Lục Liễm Ninh, khiến cho cằm Lục Liễm Ninh đặt ở đỉnh đầu anh....Bữa tiệc ở trang trại rượu mới vừa tan, Đỗ Lâm uống hơi nhiều, còn giả dạng tỉnh táo muốn đỡ Lâm gái Lâm Sanh nhìn dáng vẻ say xỉn đó ở sau lưng cùng đám bạn chỉ trỏ cười tài xế lái xe đến đây đón bọn họ đã sắp 1 giờ sáng hai người ngồi hết vào trong xe, Đỗ Phỉ Phỉ muốn đi đến nhà khuê mật* tiếp tục tăng hai, nên không theo bọn họ cùng nhau về.*Khuê mật bạn bè thân thiết chủ yếu để chỉ đám chị em bạn dì, không giới hạn giới tính, có tâm hồn thiếu nữ thì là chị em bạn dì.Lâm Sanh hạ cửa sổ xe xuống một nửa, để mùi rượu trong xe bay bớt, dùng mấy đầu ngón tay xoay di động trong tay ba vòng, tựa như lơ đãng mà nói "Cậu nói xem tên khách quen ở sân vận động kia, có nhận ra chúng ta không nhỉ?"Đỗ Lâm nghe cậu ấy nhắc tới, vỗ vài cái vào cái đầu đang say rượu đến mông lung "Cậu nói tên kia hả, hôm nay thấy cậu cư xử kì lạ như vậy là tôi đoán được ngay cậu có chuyện gì đó, tôi cũng không có quen anh ta đâu, tôi cũng nói anh ta rất kỳ lạ còn gì, mấy năm qua cứ một mình vào ra sân vận động cũng không thấy giao lưu gì với người khác, hơn nữa tôi nói cho cậu nghe, cho dù là trận đấu nhiều người xem một vé cũng khó giành được, thì vẫn có thể thấy bóng dáng anh ta trong khán đài đấy."Đỗ Lâm tiếp tục lẩm bẩm "Vậy mà không ngờ anh ta lại là một tên ăn vạ."Lâm Sanh nhíu mày, sau đó ngay sau đó nói "Bộ quần áo trên người anh ta, là do Vinate thiết kế, quá trình chế tác hoàn toàn thủ công, tổng cộng chỉ có năm bộ, hai tháng trước đã có giá trên dưới 15 vạn."Vinate, nhà thiết kế Italy nổi tiếng, nhãn hiệu của bản thân nhà thiết kế cũng không quá lớn, nhưng lại được để mắt bởi một bộ phận người trẻ tuổi. Cô ấy là giáo viên của Lâm Sanh, cũng là nguyên nhân về nước lần này của Lâm Sanh, cậu ấy chia tay với giáo viên của Lâm cũng cực kì giật mình, gió lạnh thổi qua, cơn say rượu cũng bị thổi bay phân nửa "Có phải cậu nhìn lầm rồi không? Hoặc là anh ta mặc đồ giả."Sao có thể nhìn lầm được, đó là mẫu mà cậu ấy cùng với Vinate hợp tác thiết kế, hơn nữa cậu ấy còn tham dự vào khâu chế tác, lúc ấy Vinate còn nói đây là tác phẩm linh hồn của cô ấy trong mấy năm gần đây, là do Lâm Sanh mang linh cảm đến cho Lâm Sanh sẽ không nói những điều này, cậu ấy chỉ nửa khép đôi mắt, nói "Không đâu, nhãn hiệu không hot rầm rộ sẽ không có ai làm nhái đâu, huống hồ tôi cũng có thể phân biệt hàng thật hàng giả mà."Đỗ Lâm có hơi không dám tin "Dạo này làm nghề ăn vạ có tiền đến vậy sao?"Đỗ Lâm không đề cập tới chuyện này còn không sao, vừa nhắc xong sắc mặt Lâm Sanh đã thay đổi mấy lần. Đúng vậy, người kia mặc thiết kế linh hồn của Vinate và cậu ấy, ở trên phố lăn lộn ăn bộ quần áo nguyên bản của cậu ấy, nửa năm trước khi cậu giận dỗi bay về nước, đã ném vào căn chung cư của Sanh nói "Thật sự thú vị đó, mặc bộ quần áo mười lăm vạn, đi ăn vạ đòi hai ngàn."Lúc này Đỗ Lâm cũng cảm thấy hứng thú "Thành phố A chỉ lớn có như vậy, tuổi tác của anh ta cũng dễ đoán, trong vòng tròn không lớn lắm của thành phố A này sao lại chưa từng nghe nói qua nhỉ, có lẽ là con riêng của nhà có tiền nào đó chăng? Vì anh ta chỉ là một Beta, nên không được coi trọng, thế là người nhà không thèm đón về?"Bị lòng hiếu kỳ thúc giục, Đỗ Lâm đã bắt đầu vẽ xong bối cảnh cho người kia rồi, Lâm Sanh lúc này mới chậm rãi nâng cửa kính xe hơi lên "Điều tra lai lịch anh ta thử xem, tôi muốn bộ quần áo kia."Lúc này hai chỉ nghĩ tới tình huống con riêng của nhà có tiền, lại không nghĩ đến trường hợp tiểu tình nhân được người có tiền dưỡng trong nhà. Bởi vì Beta dù sao cũng không mềm mại nhỏ nhắn như Omega, tuy rằng không phải không có người có sở thích đặc biệt thích Beta, nhưng Beta kia thật sự rất bình thường, mặc dù không phải là xấu xí khó coi, nhưng dung mạo đó cũng không phải là tuyệt sắc khiến người ta lưu luyến khó quên, cho nên hai người họ đều không suy nghĩ theo hướng này.

sông ngầm trường minh