ra vẻ đạo mạo
Song Tử (21/5 - 22/6) Cũng giống như 3 cung Hoàng đạo trên, Song Tử cũng là một con người đẹp từ trong ra ngoài, từ ngoại hình đến phẩm chất bên trong. Song Tử dành nhiều tình yêu thương cho bản thân, trau chuốt vẻ ngoại hình bởi họ ý thức được rằng sẽ chẳng ai yêu
Sau vẻ đạo mạo của mình, sao Hollywood cũng có ám ảnh…kì quái khiến fan hết hồn! Bất cứ ai cũng có những ám ảnh riêng, và những ngôi sao Hollywood cũng vậy. Đằng sau vẻ đẹp trên sân khấu và màn hình, họ cũng có những sở thích…kì quặc mà bạn có thể khó hình dung ra
Goo Chan Sung là trợ lý giám đốc trẻ nhất từng làm việc tại một tập đoàn khách sạn đa quốc gia. Anh là một người cầu toàn với vẻ ngoài đạo mạo nhưng thực ra bên trong lại mềm yếu. Do một sự việc bất ngờ, anh đã trở thành quản lý tại khách sạn Del Luna. Những khách hàng tại đây đều là ma quỷ. Xem thêm Số tập 16/16 Thời lượng 60 phút Đạo diễn
App Vay Tiền. Ngày xưa bà nội tôi thường nói “tướng tự tâm sinh” để dạy con cháu ăn ở hiền lành, tâm hướng thiện thì tướng mạo sẽ khởi sắc lên. Lúc đó tôi nghĩ bà nội tôi già cả nên nhầm lẫn gì đó, tướng mạo là do cha sinh mẹ đẻ, chế độ ăn uống hoặc do tập luyện thể chất mà thành chứ tâm trí làm sao ảnh hưởng nhiên, lớn lên tôi mới biết là mình đã nhầm. Tâm sinh tướng chính là “thuật” nhìn người của người xưa và được rất nhiều người ngày nay áp dụng vào cuộc sống. Chúng không chỉ là quan niệm riêng của nhà Phật hay nhân tướng học mà ngay cả các nhà khoa học cũng khá tôn sinh tướng là gì?Tâm sinh tướng có thật không?Cách nhìn người qua tướng mạoTướng mạo có thay đổi không khi tâm thay đổi?Một vài cách giúp thay đổi tướng mạo tốt hơnTâm sinh tướng hẳn là cụm từ khá quen thuộc mà mỗi người trong chúng ta thường gặp mỗi ngày. Chúng rất hay được ông bà ta dùng để nói về tính cách của một người thông qua hình tướng. Vậy thực hư khái niệm này là gì? Cùng phân tích cụ thể như sauTâm Tâm được hiểu đơn giản là suy nghĩ, tinh thần, ý thức… tức là những cái bên trong tâm hồn của một con người. Tùy từng người sẽ có tâm tốt, có người luôn có những suy nghĩ cực Tướng chính là tướng mạo, ở đây được hiểu là thần thái bên ngoài đôi khi là hình dáng, khuôn mặt của con tâm sinh tướng được hiểu đơn giản là cái tâm, cái suy nghĩ của một người sẽ toát lên trên tướng mạo của người đó. Từ đó người ta có thể đánh giá một con người là tốt hay xấu, hiền lành lương thiện hay hung ác, lươn lẹo trên chính những biểu hiện của khuôn mặt và hình dáng. Ví dụ dễ thấy nhất đó là các nhà sư Phật giáo thường có tướng mạo hiền hòa, nhân từ và toát lên vẻ thánh sinh tướng có thật không?Theo nhiều nghiên cứu thì tâm sinh tướng là có dù là một quan niệm có từ lâu đời nhưng số người thắc mắc liệu chúng có thật không rất nhiều? Theo nghiên cứu thì tâm sinh tướng là hoàn toàn có thật và bạn có thể tin xưa có câu “Hữu tâm vô tướng, tướng tự tâm sanh. Hữu tướng vô tâm, tướng tuần tâm diệt.”– Hữu tâm vô tướng, tướng tự tâm sanh có nghĩa là người có tướng mạo sinh ra không đẹp nhưng nhờ tâm hướng thiện nên tướng mạo sẽ đẹp dần lên.– Hữu tướng vô tâm, tướng tuần tâm diệt có nghĩa là người có tướng mạo khi sinh ra đẹp nhưng do tâm xấu sẽ khiến tướng mạo xấu dần từ quan điểm sinh lý học và tâm lý học, chúng ta có thể thấy “tâm sinh tướng” hoàn toàn hợp lý. Bởi vì hành động và suy nghĩ của chúng ta sẽ được phản ánh thông qua diện mạo. Ví dụ như tướng cướp thì ngoại hình và tính cách lúc nào cũng bậm trợn, còn các nhà sư Phật giáo thì đa số đều có thiện tâm ác, suy nghĩ lúc nào cũng muốn hại người nên luôn lo sợ, ăn ngủ không yên khiến thần sắc suy sụp. Hoặc người đang gặp bất lợi trong công việc, tình cảm… khiến tinh thần giảm sút cũng có những biểu hiện tương tự thông qua tướng lại, người luôn làm việc thiện giúp người, không lo sợ điều gì thì thần sắc, tướng mạo lúc nào cũng hồng hào và nhiều năng lượng tích cực. Điều này là do dòng năng lượng của suy nghĩ thể hiện ra bên ngoài thông qua ngoại hình của chúng vậy dù muốn hay không, thì chính tâm chúng ta là họa sĩ, là nghệ nhân điêu khắc kỳ tài nhất đã thể hiện một cách xuất sắc và chính xác từng mi-li-mét những cảm xúc bên trong nội tâm thành đường nét bên ngoài cơ thể một ý nghĩ xấu chưa tạc thành đường nét, nhưng ý nghĩ ấy cứ lặp đi lặp lại trong một thời gian dài thì nó sẽ tạo thành dấu ấn và lưu lại trên cơ thể, nhất là gương mặt của nói một bậc Giác ngộ, chỉ cần người biết xem tướng thôi cũng có thể biết được tương lai của bạn, thậm chí kiếp sau của bạn sẽ đi về đâu, vì nó đã hiện rõ ra rồi. Không phải đợi sau khi chết chúng ta mới biến thành ngạ quỷ, ví dụ vậy, mà chúng ta đã làm ngạ quỷ khi đang còn sống rồi, trên cách thức và gương mặt của chúng có ai đó tạc một bức tượng hình thù kỳ quái và mặt mày hung tợn rồi nói với mọi người rằng đây là tượng Bồ-tát thì chắc không ai tin. Vì ai cũng biết rằng Phật, Bồ-tát thì hiền hòa, từ ái làm cho người nhìn hoan hỷ, còn ma quỷ thì xấu xa, ghê sợ đến nỗi không dám nhìn. Tâm như thế nào thì tướng như thế ấy lẽ đó theo các sách nghiên cứu về nhân tướng học, sách phong thủy hay các tôn giáo đều có cách nhìn nhận tướng mạo con người để đoán cái tâm của họ. Điều này đặc biệt ý nghĩa và được áp dụng nhiều bởi những người làm kinh ai kinh doanh, buôn bán, hợp tác làm ăn đều mong nhìn qua tướng mạo để chọn người hiền tài, chọn đối tác thật tâm. Điều này giúp họ có được cho mình những cơ hội hợp tác tốt và dễ sinh lời nhìn người qua tướng mạoHiện có khá nhiều luận điệu phân tích tâm tính ảnh hưởng tới tướng mạo con người. Một vài cách nhìn nhận cơ bản được kể đến nhưNgười hiền lành, thiện nhân, khoáng đạt thường có khuôn mặt tròn đầy, phúc hậu, mắt thanh mày tú. Mặc dù họ có khuôn mặt không quá xinh nhưng vẫn đủ ưa nhìn, thu nhỏ nhen, ích kỷ thường có má hóp, miệng nhọn đặc biệt 2 chân mày nối liền nhau, miệng khi nói răng mở nóng tính, hung dữ khuôn mặt khá dữ dằn, bặm gian xảo, tâm lý bất ổn thường có mắt láo liên, sắc mặt không chung có khá nhiều cách nhìn tướng đoán tâm được phác họa. Đây đều là những nghiên cứu lâu dài và có sự khẳng định từ nhiều chuyên gia nhân tướng học. Chính vì thế muốn có được cách nhìn người tốt bạn nên tìm đọc sách liên quan đến tướng tự tâm mạo có thay đổi không khi tâm thay đổi?Mỉm cười mỗi ngày là cách giúp cho tướng mạo thay đổi theo hướng tích nhiều người thắc mắc tạo sao có người tướng đẹp, nhìn hiền lành nhưng tâm lại ác. Hay có người chuyên ăn gian làm dối nhưng hình tướng rất đẹp. Tướng mạo có thay đổi khi tâm thay đổi không?Trên thực tế có nhiều trường hợp tướng đẹp mà tâm không hề tốt vẫn hiện diện trong xã hội này. Bởi lẽ tướng ở đây không chỉ là hình dáng mà còn là khí chất. Khí chất là những gì toát ra từ bên trong con người. Do đó việc đọc vị tâm của một người không hề đơn giản như chúng ta lại với câu hỏi “tâm thay đổi liệu tướng có đổi thay” câu trả lời là có! Điều này đã được nhiều người chứng minh. Nếu vào một giai đoạn nào đó tâm bạn thay đổi, những suy nghĩ trở nên tích cực, thiện lương, ý thức được nâng cao lúc này tướng mạo, khí chất cũng thay đổi thêm phần đẹp hơn. Bạn sẽ nhận thấy rõ điều đó khi thấy khuôn mặt hồng hào, miệng luôn tươi lại nếu có giai đoạn tâm bạn xấu chuyên đố kỵ, khó chịu hẳn khuôn mặt sẽ luôn cau có. Bạn sẽ thấy những biểu hiện rõ nét tại đôi mắt, cái miệng có sự đổi thay rất vì thế, ông bà xưa thường khuyên con cháu nên hướng thiện hay thay đổi tâm tính là vì thế. Bạn sẽ có được tướng mạo, khí chất tốt nếu tâm bạn tốt. Nói chung tướng mạo không phải sinh ra như thế nào thì mãi như thế đó, bạn vẫn có thể thay đổi được bằng cách sữa đổi tâm tính của bản vài cách giúp thay đổi tướng mạo tốt hơnNhư đã nói ở trên, tướng mạo luôn là cái toát ra ngoài và là điều thu hút người đối diện. Bạn có tướng mạo tốt, khí chất tốt ắt hẳn sẽ có vận mệnh tốt. Điều này được quyết định bởi chính tâm của bạn. Vì vậy hãy luôn sống tích cực để có được cuộc đời an yên. Một vài cách giúp thay đổi tướng mạo như sauThường xuyên mỉm cườiLuôn suy nghĩ tích cực, giữ một tâm hồn lạc quan trong mọi tình huốngLuôn sống thật lòng, bao dung, vị tha không chỉ với người thân mà tất cả mọi người trong cuộc luôn hướng thiện không chỉ thể hiện ở việc giúp đỡ người khác qua hành động mà cả lời nói lời hay ý đẹp, hạn chế tạo khẩu ra, để có thể cải thiện tướng mạo tốt hơn thì bạn nên tiếp xúc nhiều với những người tử tế. Như câu nói “gần mực thì đen, gần đèn thì sáng”, dần dần bạn sẽ trở nên đẹp giống như họ. Bạn cũng nên nhớ rằng người có diện mạo đẹp là người không chỉ có vẻ đẹp bề ngoài mà quan trọng hơn là vẻ đẹp nội tâm bên trong của người đó!Thực ra tướng theo cách nhìn của Phật giáo sẽ khó hơn nhiều, bởi tướng chỉ là một cách biểu hiện đã lộ ra bên ngoài, còn cái tâm lại là thứ ẩn bên trong và chính thứ ẩn bên trong mới là cái quyết định căn cốt và đạo đức của một con vậy, trong những bối cảnh và sự kiện nhất định, một người có vẻ đạo mạo về tướng đẹp theo quan điểm thông thường nhưng chưa hẳn người đó đã là một người có nhân cách và đạo đức tốt theo quan điểm của Phật giáo. Đối với Phật giáo, quan sát diện mạo của một người kết hợp với quan sát hành động và các biểu hiện khác mới là điều cốt lõi quan chỉ là một phần của con người, quan trọng hơn cả là chiều sâu trong nhân cách và cách hành xử đạo đức đối với mọi người xung quanh trong các mối quan hệ xã hội. Đấy mới là điều mà đạo Phật quan niệm và đề đây là một số quan niệm, thông tin về tâm sinh tướng. Theo nghiên cứu cũng như các quan niệm dân gian xưa nay thì tướng mạo là không cố định và chúng sẽ thay đổi theo tâm của bạn. Tâm đạo diễn tất cả, từ suy nghĩ cho tới hành động, và nó có thể biểu hiện qua tướng mạo của một người. Vì vậy, hãy luôn suy nghĩ tích cực, ý thức tốt, tâm hồn đẹp ắt bạn sẽ có tướng mạo tốt và mệnh đẹp để một đời an Sen Phật – Tham khảo từ các chuyên gia nhân tướng học
Chuyển ngữ Trầm Yên …………………………………… Thẩm Cố Dung bối rối chớp mắt, song rất nhanh đã bình tĩnh lại. Nếu có Quỷ tu thật thì thân xác này của Thẩm Phụng Tuyết không thể không phản ứng gì như thế được. Thẩm Cố Dung từ từ đi tới, nhẹ nhàng bế Mục Trích đặt lên giường. Trán Mục Trích đầy mồ hôi, nhịp thở dồn dập, lông mày nhíu chặt, trông có vẻ cực kỳ khó chịu. Thẩm Cố Dung làm bộ làm tịch kiểm tra cho hắn một lượt, không tra ra nguyên cớ vì sao. Đúng lúc này, bạch hạc bên hồ Liên Hoa bay vào viện, biến thành người, cúi đầu nói “Thưa Thánh quân, Chưởng giáo dặn ta…” Còn chưa nói xong, Thẩm Cố Dung đã nhìn về phía hắn, nói “Ngươi tới đây.” Bạch hạc sửng sốt, thử thăm dò trong phòng, vừa nhìn qua đã thấy Mục Trích khổ sở nằm trên giường. Bạch hạc lập tức cúi đầu, không dám nhìn tiếp. Thẩm Cố Dung nói “Ngươi xem xem hắn bị làm sao.” Bạch hạc tỏ ra hết sức khó tin, vội quỳ xuống nhận tội “Bạch hạc không dám!” Thẩm Cố Dung ngạc nhiên đờ đẫn. Không dám cái gì? Sao lại không dám? Bạch hạc cũng bắt đầu run lên. Thẩm Cố Dung cân nhắc một lát, mặt cũng tái đi. Có phải bạch hạc này cảm thấy nam chính nhỏ bị như thế này là do mình tra tấn không? Thẩm Cố Dung một chân đá bay cái nón cầm thú kia của Thẩm Phụng Tuyết, chỉ vào Mục Trích nói “Không dám cái gì mà không dám, xem đi.” Bạch hạc sợ hãi tột độ, lại không dám cãi lời, đành phải thử đứng dậy nhìn thoáng qua Mục Trích. Một lát sau, hắn nhìn trộm Thẩm Cố Dung đang uống trà nóng với vẻ mặt kỳ lạ, lúng ta lúng túng nói “Thưa Thánh quân, cậu… cậu ta bị cảm nắng.” Thẩm Cố Dung suýt nữa phun ngụm trà nóng ra. Đây là bị cảm nắng? Lúc này Thẩm Cố Dung mới nhớ ra, Núi Trường Doanh… Núi Trường Doanh nắng hè oi bức quanh năm. Mặc dù y đến nơi nào cũng thấy rét run nhưng đối với người khác thì đó lại là mặt trời chói chang, rất nóng bức. Rõ ràng nóng như vậy mà y còn ném cho nam chính nhỏ một cái áo choàng. Thẩm Cố Dung “……” Nhiệt tình quá đà rồi. Nét mặt Thẩm Cố Dung đầy quái dị. Đối diện với vẻ mặt “Thánh quân lại giày vò Mục Trích” không thể che giấu của bạch hạc, khóe môi y khẽ giật giật. Bạch hạc vội nói “Chỉ cần uống chút nước ấm làm tan đi hơi nóng rồi ngủ một giấc là sẽ khỏe lên thôi ạ.” Thẩm Cố Dung gật đầu, bấy giờ mới hỏi “Chưởng giáo dặn ngươi tới tìm ta làm gì?” Lúc này bạch hạc mới nhớ tới chuyện chính “Chưởng giáo dặn bạch hạc chuyển lời cho ngài rằng ngài ấy muốn ngài đến Tri Bạch Đường dạy lớp Tĩnh Tâm vào giờ Thìn ngày mai.” Thẩm Cố Dung ngẩn người. Tri Bạch Đường? Lớp Tĩnh Tâm? Vốn bản thân y cũng chỉ mới hơn mười sáu tuổi, ngày ngày đều phải đến trường tư thục cạnh nhà nghe tiên sinh giảng bài. Hiện giờ thay đổi một thân phận khác, vậy mà còn phải dạy ngược lại người ta? Thẩm Cố Dung nhớ tới đức hạnh lôi thôi lếch thếch của mình. Thầm nghĩ Đây chẳng phải dạy hư con cháu nhà người ta sao? Với lại… lớp Tĩnh Tâm rốt cuộc là gì? Bạch hạc thấy Thẩm Cố Dung ngẩn người, thử gọi “Thánh quân?” Thẩm Cố Dung ngập ngừng nói “Ừ, được, ta nhớ rồi.” Nghe vậy bạch hạc mới gật đầu, cung kính hành lễ rời đi. Thẩm Cố Dung khoác áo ngoài, đứng dậy rót nước bón cho Mục Trích. Từ nhỏ đến lớn y sống trong cẩm y ngọc thực, trước nay chưa từng hầu hạ người khác. Bón nửa chén nước mà Mục Trích chỉ uống hai ngụm, còn lại tràn hết ra vạt áo và cổ áo. Thẩm Cố Dung hơi chột dạ, nhấc tay lau quẹt lung tung. Y quan sát gương mặt tái nhợt của Mục Trích, bỗng nảy sinh cảm giác tội lỗi, vội vàng quay người đi. Y ngẫm nghĩ hồi lâu, chậm chạp tìm kiếm trên kệ sách, mãi mới tìm ra một quyển Tĩnh Tâm Kinh trong góc. Thẩm Cố Dung dựa vào nệm giường, dự định đọc xong sách sẽ đưa Mục Trích về thiên viện. Y híp mắt, mở trang đầu tiên ra. Đọc chưa được mấy dòng, ngủ mất tiêu. Tĩnh Tâm Kinh, quả nhiên tĩnh tâm. Tới đêm khuya, cuối cùng Mục Trích cũng mơ màng tỉnh lại. Hắn vỗ vỗ cái đầu đang đau, thong thả đứng dậy, còn chưa kịp suy nghĩ xem đây là nơi nào đã nghe thấy một tiếng trầm vang vọng vào từ cửa sổ. Mục Trích hoảng sợ, nương theo ánh đèn Trường Minh nhìn lại. Tại phòng trong của Phiếm Giáng Cư có một chiếc giường rộng. Bên cửa sổ đặt một giường nệm nhỏ chỉ đủ cho một người nằm. Thẩm Cố Dung vốn đang làm ổ nghỉ ngơi trên giường nệm, thế nhưng tư thế ngủ của y thực sự không đẹp chút nào, ngủ đến mơ màng, nghiêng người lăn thẳng từ trên giường xuống đất. Mục Trích “……” Tuy bị ngã nhưng Thẩm Cố Dung vẫn cứ ngủ say, chỉ nói mớ một câu rồi lại xoa cái trán, ôm lấy y phục hỗn loạn tiếp tục ngủ. Mái tóc trắng bạc của y xõa ra mặt đất, ánh trăng và ánh nến nhẹ nhàng rọi xuống, chiếu sáng mái tóc thành từng nhánh sông ngân quang. Mục Trích nhìn sư tôn nằm trên mặt đất, vẻ mặt một lời khó nói hết. Không biết có phải hành động của Thẩm Cố Dung ngu xuẩn quá độ hay không mà sau khi Mục Trích xem một lúc lâu, sự sợ hãi trong lòng đã vơi bớt hơn nửa. Hắn day mi tâm, ngồi gập chân xuống trước mặt Thẩm Cố Dung, nhẹ giọng gọi “Sư tôn ơi?” Thẩm Cố Dung ngủ say sưa, bị người ta làm ồn thì ậm ờ rầm rì một tiếng, nhấc đôi tay trắng nõn che lại hai tai, giọng nói như đang làm nũng “Tiên sinh, ngày mai con sẽ chép sách tiếp, người đừng nói cho mẫu thân mà.” Mục Trích “……” Mục Trích nghi ngờ bản thân đang nằm mơ. Nếu không tại sao sư tôn ngày thường lạnh lùng băng giá lại nói mớ mấy câu làm nũng kiểu này được? Hắn đang đờ ra, Thẩm Cố Dung bỗng vươn tay, quơ loạn túm được cổ tay mảnh khảnh của Mục Trích. Mục Trích run bắn người, ngạc nhiên nhìn y. Thẩm Cố Dung ngủ đến ngốc luôn, nhẹ nhàng lay tay Mục Trích, mềm giọng nói “Cầu xin tiên sinh, đa tạ tiên sinh.” Nói xong lại thả tay xuống, tiếp tục ngủ say. Mục Trích “………” Hôm sau, Thẩm Cố Dung nghe tiếng chuông sớm gượng mình tỉnh dậy, đờ ra một lúc mới phát hiện mình đang nằm trên giường. Thẩm Cố Dung hơi ngẩn ngơ. Không phải hôm qua y nằm trên giường nệm bên cửa sổ sao? Lên giường từ khi nào? Mục Trích đâu? Y lại bắt đầu làm một việc quen thuộc hằng ngày sau khi thức dậy – tìm băng tiêu. Lần này, y vừa duỗi tay lần mò hai lượt đã sờ trúng băng tiêu được xếp gọn gàng. Đeo băng tiêu lên xong, y nhìn quanh bốn phía, phát hiện đã không thấy bóng dáng Mục Trích đâu nữa. Thẩm Cố Dung thấy hơi khó hiểu. Rốt cuộc hôm qua y lên giường nằm bằng cách nào vậy? Chẳng lẽ là Mục Trích đỡ y lên? Chẹp, không hổ là nam chính, tuổi còn nhỏ mà sức đã lớn đến vậy rồi. Chỉ có điều Mục Trích vốn đã bị Thẩm Phụng Tuyết giày vò thành như vậy mà vẫn sẵn sàng đỡ y lên giường. Chẳng lẽ ấn tượng “Mặt người dạ thú” về y của nam chính đã có sự thay đổi? Thật đáng mừng. Ngay khi y đang suy tư, bạch hạc bỗng giương cánh bay tới, cung kính nói “Thánh quân, lớp sớm trên Núi Trường Doanh vào học rồi.” Thẩm Cố Dung ngạc nhiên, lúc này mới nhớ ra chuyện dạy lớp sớm. Y chột dạ đáp lời, thay quần áo, căng da đầu đi tới Tri Bạch Đường ở Núi Trường Doanh. Cạnh cây bồ đề cao đến trăm trượng có một chiếc cầu treo. Thẩm Cố Dung khoác áo ngoài chậm rãi bước về phía cầu treo, vừa ngẩng đầu đã thấy hai bé bánh trôi đang ở đó. Ngu Tinh Hà chạy vòng vòng quanh Mục Trích, miệng còn kêu tên mấy thứ loạn xạ. Mục Trích lạnh nhạt nhìn hắn, túm cổ áo hắn kéo về phía cầu treo. Mục Trích bình thản hỏi “Đệ tìm sư tôn làm gì?” Ngu Tinh Hà phồng má “Hôm qua huynh gặp sư tôn, ta cũng muốn gặp!” Ngu Tinh Hà nhập môn muộn hơn Mục Trích ba ngày, tuổi lớn hơn Mục Trích mà phải gọi hắn là sư huynh. Lòng hiếu thắng của trẻ con cực kỳ lớn, không so được vai vế với Mục Trích thì đành phải phấn đấu vượt qua Mục Trích trên những phương diện khác. Mục Trích gặp sư tôn, Ngu Tinh Hà cũng muốn gặp. Hôm nay Mục Trích luyện mười trang bảng chữ mẫu, Ngu Tinh Hà nhất định phải viết mười một trang. Cực kỳ tranh cường háo thắng. Cầu treo rất dài, hai đứa nhỏ lại không nặng là bao, gió lớn thổi qua khiến cả hai suýt đứng không vững. Thế nhưng bọn chúng dường như đã quen với điều này, mặt không đổi sắc túm chặt lan can bằng xích sắt, đợi gió lặng rồi mới tiếp tục băng qua. Thẩm Cố Dung đứng một bên quan sát, lòng hơi run sợ, lo hai đứa trẻ sẽ bị gió hất xuống. Chuông sớm đã vang ba tiếng. Thẩm Cố Dung chậm rãi đi lên cầu treo, mới đó đã đuổi kịp hai nhóc con đang ôm xích sắt cỡ bự đứng giữa cầu treo chờ gió ngừng kia. Tay chân Ngu Tinh Hà đều ôm xích, miệng lại hoạt động không ngơi nghỉ, la hét muốn gặp sư tôn. Khi đang dài dòng, hắn bỗng cảm giác được tiếng bước chân phía sau, vừa nghiêng đầu sang đã thấy sư tôn hắn đang bước chầm chậm về phía mình. Mục Trích phát hiện ra y đầu tiên, thoáng biến sắc, mang vẻ mặt phức tạp cúi thấp đầu xuống hành lễ. Mắt Ngu Tinh Hà sáng lên, muốn khom mình hành lễ theo thói quen. Nhưng tay túm xích của hắn chợt nơi lỏng, bị gió thổi xiêu vẹo về một bên. “Á!” Ngu Tinh Hà sợ hãi kêu lên một tiếng, tiếp theo lập tức cảm nhận được một bàn tay mềm mại nhẹ nhàng ôm lấy eo hắn, kéo hắn vào lòng. Ngu Tinh Hà còn chưa thôi kinh hãi ngẩng đầu, lập tức đối diện với cặp mắt hờ hững kia của Thẩm Cố Dung. Thẩm Cố Dung “Cẩn thận.” Ngu Tinh Hà ngạc nhiên, khuôn mặt nhỏ ửng hồng, thẹn thùng nói “Đa tạ sư tôn.” Thẩm Cố Dung không buông hắn ra, ngược lại vươn tay về phía Mục Trích đang ngoan ngoãn ôm xích sắt bên cạnh, ý muốn bế hắn. Mục Trích không dám thân thiết với y như vậy, lắc đầu từ chối “Không dám làm phiền sư tôn.” Thẩm Cố Dung biết trong lòng hắn vẫn còn khúc mắc với mình, cũng không bắt ép. Y bế Ngu Tinh Hà bước chậm băng qua cầu dây, chẳng mấy chốc đã đi tới đầu cầu bên kia. Mục Trích mấp máy môi, tay nhỏ bám lấy xích sắt lạnh lẽo, trong lòng không biết là mùi vị gì. Ngu Tinh Hà nhìn Thẩm Cố Dung với vẻ mặt trông mong, dường như không ngờ sư tôn luôn không để ý tới những người xung quanh của hắn sẽ hạ mình bế hắn qua cầu. Cảm giác hư vinh này khiến lá gan Ngu Tinh Hà lớn hơn chút. Khi được thả xuống, hắn nhẹ nhàng túm lấy tay áo Thẩm Cố Dung, đôi mắt long lanh tựa sao trời, cất giọng non nớt “Tinh Hà đa tạ sư tôn.” Thẩm Cố Dung cúi đầu nhìn hắn. Y nhớ tới muội muội mềm mại đáng yêu của mình, vì vậy nhấc tay xoa xoa đầu nhỏ của hắn. Đôi mắt Ngu Tinh Hà mở to, trong mắt toàn là sự quấn quýt của trẻ con với cha mẹ. Mục Trích đã sang đến nơi, liếc thấy động tác xoa đầu Ngu Tinh Hà của Thẩm Cố Dung, ánh mắt khẽ động. Trên đoạn đường từ cầu dây tới Tri Bạch Đường ở Núi Trường Doanh, Ngu Tinh Hà luôn nhìn chằm chằm Thẩm Cố Dung với ánh mắt chờ mong, tung tăng nhảy nhót như chim sẻ. Thẩm Cố Dung nhìn thoáng qua hắn. Không có phản diện nhỏ tương lai nhập ma đầy nguy hiểm, y càng nhìn Ngu Tinh Hà càng thấy thích “Mệt không?” Ngu Tinh Hà sửng sốt, dè dặt gật đầu. Nét mặt Thẩm Cố Dung dịu hiền. Y cúi xuống ôm Ngu Tinh Hà vào lòng tiếp, vững vàng cất bước tới Tri Bạch Đường. Ngu Tinh Hà ngạc nhiên reo một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng. Hắn sợ hãi bám vai Thẩm Cố Dung, làm khẩu hình với Mục Trích theo sau Sư, tôn, lại ôm ta nè! A a a! Mục Trích nhìn xuống, không phản ứng gì. Đôi môi tái nhợt hơi mấp máy. Chẳng mấy chốc đã tới Tri Bạch Đường. Ly Tác tu vi Kim Đan Kỳ. Hôm qua chỉ bị chút vết thương ngoài da, hôm nay vết thương đã khép lại. Có điều sức khỏe hắn vốn yếu nên trên mặt vẫn còn vẻ tái nhợt của người bệnh nặng mới khỏi. Hắn đứng nghênh đón ở cửa Tri Bạch Đường như chịu tang cha mẹ, các sư đệ phía sau cũng ủ rũ co ro y chang. Trông thấy bóng dáng bạch y đi tới từ xa, bắp chân Ly Tác run lên. Hắn hít sâu một hơi, nặn ra vẻ mặt tươi cười, cung kính hành lễ “Bái kiến Thánh quân.” Những đệ tử khác cũng hành lễ theo. Thẩm Cố Dung thả Ngu Tinh Hà xuống “Không cần đa lễ.” Y học theo tư thế của tiên sinh tư thục, lạnh nhạt đi tới giữa Tri Bạch Đường. Những đệ tử khác cũng chen chúc theo vào, tập thể ngoan ngoãn ngồi xuống. Mục Trích theo Ly Tác vào trong, khẽ nghiêng người, nhỏ giọng hỏi “Sư huynh, hôm hay huynh đỡ hơn chưa?” Không biết là do chưa khỏi hẳn hay bị Thẩm Cố Dung dọa sợ mà sắc mặt Ly Tác trắng bệch như tờ giấy. Nghe Mục Trích hỏi vậy, hắn mới cười đầy miễn cưỡng, vươn tay xoa đầu Mục Trích, dịu dàng nói “Sư huynh không sao.” Mục Trích vẫn thấy hơi tự trách. Ly Tác tiếp tục xoa đầu hắn, cười nói “Chuyện này không liên quan đến đệ. Lúc ấy nếu ta không chủ động trêu chọc Dịch Quỷ thì chuyện này cũng sẽ không xảy ra, tính ra vẫn là ta liên lụy tới đệ.” Mục Trích vội nói “Không đâu.” Ly Tác nháy mắt với hắn. Đúng lúc này, Thẩm Cố Dung chợt ho khan một tiếng. Ly Tác lập tức thẳng lưng, nhìn thẳng về phía Thánh quân. Thẩm Cố Dung vận một thân bạch y, bên hông gài một cây sáo trúc. Khi y rủ mi, mặt mày tựa tranh vẽ. Y bình thản hỏi “Vì sao Khóa Tĩnh Tâm của các con luôn không đạt tiêu chuẩn?” Ly Tác lập tức đứng dậy, cơ thể cứng còng. Hắn nói với giọng khô khốc “Là do tâm con không đủ tĩnh.” Thẩm Cố Dung nhìn lướt qua hắn “Vì sao tâm không tĩnh?” Ly Tác bị y nhìn đến không dám hé răng. Khắp Tri Bạch Đường rơi vào cảnh tĩnh mịch trước nay chưa từng có. Thẩm Cố Dung nhìn thoáng qua đám đệ tử đang im ru như ve sầu mùa đông. Y cầm sáo trúc trong lòng bàn tay, học theo tư thế của tiên sinh tư thục, gõ lên bàn tay không nhanh không chậm. Một gõ này của y khiến các đệ tử đồng loạt run lên, sợ tới nỗi tóc sắp dựng đứng, chỉ lo Thánh quân Phụng Tuyết giận lên một cái thôi là sẽ ăn tươi nuốt sống bọn họ luôn. Cuối cùng, sự tồn tại của Thánh quân Phụng Tuyết ở Ly Nhân Phong sánh ngang với hồng thủy mãnh thú. Thẩm Cố Dung nhìn bọn họ run như cầy sấy, nghĩ thầm “Ây, chơi cũng khá vui đấy chứ.” Thẩm Cố Dung cố ý gõ nhiều nhịp, nhìn bọn họ run tới run lui. Lòng cười không dứt nổi. Mục Trích đang vận chuyển linh lực định niệm Tĩnh Tâm Kinh, chợt nghe thấy tiếng lòng của sư tôn lạnh tựa băng sương [ Ha ha ha ha ha ha. ] Mục Trích “……” Mục Trích mím môi. Trước kia hắn luôn cho rằng vẻ bề ngoài trời quang trăng sáng che giấu cho sự tàn nhẫn độc ác kia của Thẩm Phụng Tuyết đã là ra vẻ đạo mạo lắm rồi, nhưng không ngờ… Hắn vẫn còn quá non. Mục Trích một lời khó nói hết, cúi đầu không muốn hé răng. Trước kia Thẩm Cố Dung toàn bị tiên sinh tư thục giày vò, hiện giờ rốt cuộc cũng có cơ hội giày vò người khác. Y lập tức trải nghiệm cảm giác sảng khoái của nàng dâu nhỏ khi thăng cấp thành bà chủ lớn. Thẩm Cố Dung cười đến đầy nhịp điệu [ Ha, ha, ha! ] Mục Trích “…….” Mục Trích mặt không biểu cảm, dừng vận chuyển linh lực. …………………………………………. Tác giả có lời muốn nói Mục Trích đóng sầm cổng kết nối, kiềm chế xúc động muốn giẫm chân.
Từ điển mở Wiktionary Bước tới điều hướng Bước tới tìm kiếm Mục lục 1 Tiếng Việt Cách phát âm Tính từ Tham khảo Tiếng Việt[sửa] Cách phát âm[sửa] IPA theo giọng Hà Nội Huế Sài Gòn ɗa̰ːʔw˨˩ ma̰ːʔw˨˩ɗa̰ːw˨˨ ma̰ːw˨˨ɗaːw˨˩˨ maːw˨˩˨ Vinh Thanh Chương Hà Tĩnh ɗaːw˨˨ maːw˨˨ɗa̰ːw˨˨ ma̰ːw˨˨ Tính từ[sửa] đạo mạo Có vẻ nghiêm trang, đứng đắn với một phong thái mẫu mực. Dáng người đạo mạo. Nói năng đạo mạo. Tham khảo[sửa] Đạo mạo, Soha Tra Từ[1], Hà Nội Công ty cổ phần Truyền thông Việt Nam Lấy từ “ Thể loại Mục từ tiếng ViệtMục từ tiếng Việt có cách phát âm IPATính từĐịnh nghĩa mục từ tiếng Việt có ví dụ cách sử dụngTính từ tiếng Việt
ra vẻ đạo mạo