quân chính tam thiếu đừng quá phận

Tình trạng: Nguyên Bản (B02 C247) Nội dung: Mời đạo hữu tu luyện rồi biết! Tông Sư : Chưa Cập Nhật Đồng Nhân - Cải Biên : Chưa Cập Nhật Quân Chính Tam Thiếu Đừng Quá Phận chương 1 của tác giả Tam Thiên Trường Ca. Đọc truyện Quân Chính Tam Thiếu Đừng Quá Phận chương 1 cập nhật nhanh nhất tại trang đọc truyện online truyenhayhoan.com Trong tứ trụ thổ nhiều, không có mộc hoặc mộc quá ít là người quá trung hậu nên câu chấp, gàn dở, chậm chạp, thiếu quyết đoán. *** Thổ nhiều: thường mắc bệnh dạ dày, tiêu hoá; thô nhiều hay ít: hay nhức đầu, ăn thường khó tiêu, không ngon miệng, người mệt mỏi. App Vay Tiền. Càng là từng có quan hệ, thì càng không dễ dàng buông tha!____*Sẽ không ai hiểu, chứng kiến Hứa Kiến Nghiệp phong thần tuấn lãng, nho nhã đứng nơi đó, dùng tư thái cao cao tại thượng giải vây cho Giản Trang, cô sẽ có tâm tình như thế mù sa mưa!Khiến cho Giản Trang ghê tởm xém chút nôn mửa!Sao Hứa Kiến Nghiệp có thể như kẻ hai mặt vậy? Tại sao lúc ở nhà không giống thế? Tại sao về đến nhà ngay cả nụ cười cũng không lưu lại cho cô, còn cả ngày bắt bẻ cô nơi này nơi đó làm chưa tốt? Nhưng trên thương trường, lại quan tâm chiếu cố với phụ Kiến Nghiệp chán ghét mình như vậy ư?Giản Trang thật không hiểu, kết hôn năm năm, đến tột cùng thì Giản Trang có chỗ nào không tốt, cô hỏi han ân cần, tẫn chức tẫn trách làm một người vợ hiền rốt cuộc thì sai ở chỗ nào, cô vẫn nhân nhượng Hứa Kiến Nghiệp, quan tâm hắn, chăm sóc hắn, dâng hiến cho hắn tất cả những gì có thể, chẳng lẽ như vậy còn chưa đủ nhiều ư? Tại sao lại muốn thay lòng? !Tại sao hứa hẹn lại biến thành lừa gạt? Tại sao tín nhiệm lại gặp phải phản bội? Tại sao cô cho hắn nhiều như vậy, người làm bạn cả đời cũng không phải là cô?Tại sao, lúc sự việc mới bại lộ, cô đau tê tâm liệt phế, nhưng hắn lại lạnh lùng như vậy?Tại sao, rõ ràng yêu nhau lâu như vậy, bên nhau lâu như thế, lúc ly hôn hắn lại có thể cực kỳ tỉnh táo?Giản Trang vô cùng muốn biết, khi Hứa Kiến Nghiệp nhìn cô khóc, nhìn lúc cô run rẩy ký tên, trong lòng hắn đến tột cùng là đang suy nghĩ gì?Tại sao cô chết rồi, Hứa Kiến Nghiệp còn có thể dùng tư thái người tốt, đường đường chính chính đứng ở dưới trời xanh?Chẳng lẽ, Hứa Kiến Nghiệp không sợ nửa đêm tỉnh giấc, trong mộng sẽ nhìn thấy cô ngã máu thịt be bét, thi thể đầm đìa máu tươi sao? Hứa Kiến Nghiệp chẳng lẽ không sợ, cô sẽ hóa thành oan quỷ tới lấy mạng hắn chăng? !Giản Trang đứng tại chỗ, cơ thể không nhúc nhích được chút nào, trong lồng ngực dâng lên chính là khí giận ngập trời!Hiện tại Giản Trang hận không thể bóp chết Hứa Kiến Nghiệp, nhưng mà…... Không thể làm nhất chính là loại chuyện ngu xuẩn này. Giản Trang phải nhẫn, phải chịu đựng giống như bữa cơm lần trước, coi như cái gì cũng không biết về Hứa Kiến Nghiệp, dùng thân phận Giản Trang, để đối mặt với từng yêu hắn sâu đậm bao nhiêu, bây giờ liền hận sâu đậm bấy nhiêu! Phải bình tĩnh hòa nhã, như không có chuyện gì xảy ra hợp tác với hắn, chỉ có như khi trầm mặc mấy giây, Giản Trang ngẩng đầu lên, co kéo khóe miệng, cứng nhắc nở nụ cười, nhìn Hứa Kiến Nghiệp, mở miệng dịu dàng nói, “Chào buổi chiều tổng giám đốc Hứa, cảm ơn tổng giám đốc Hứa đã thông cảm.”“Không cần khách khí.” Hứa Kiến Nghiệp nhìn Giản Trang nở nụ cười, thân thiện gật đầu một cái, sau khi ngắn gọn nói xong câu đó, tầm mắt lập tức từ trên người Giản Trang dời đi, chuyển sang nơi khác, nói với Nguyễn Thiếu Dật “Tổng giám đốc Nguyễn, tất cả mọi người đã đến đông đủ, vậy thì khảo sát thực địa đi, tôi muốn bàn bạc sâu hơn về vị trí hai khu thương mại mới với anh.”“Được, tổng giám đốc Hứa thật là người sảng khoái!” Ánh mắt Nguyễn Thiếu Dật cũng lập tức dời đi, cười khanh khách đến bên cạnh Hứa Kiến Nghiệp, thẳng thắn nói với hắn….*Nửa tiếng sau, trải qua cuộc khảo sát thực địa ngắn ngủi, Hứa Kiến Nghiệp và Nguyễn Thiếu Dật chia ra trở về ô tô của mình cùng đi đến phòng họp công ty Đôn Hoàng của Hứa Kiến Nghiệp, tiếp tục bàn bạc chuyện hợp tác hạng cơm gặp mặt ở khách sạn lần trước, hứng thú của Hứa Kiến Nghiệp với hạng mục công trình thị chính này rất cao, nhưng lần này sau khi khảo sát thực địa, Giản Trang rõ ràng cảm nhận được, hứng thú và nhiệt tình của Hứa Kiến Nghiệp với công trình này giảm đi rất Trang đứng sau lưng Nguyễn Thiếu Dật, trong lòng mơ hồ cảm thấy lo lắng một lẽ….Hứa Kiến Nghiệp sau khi phân tích quá trình khảo sát thực địa, cảm thấy công trình này khó khăn quá lớn, có chút chùn bước? Hắn không muốn làm?Vậy không được!Tuyệt đối không thể để cho Hứa Kiến Nghiệp lâm trận bỏ chạy, Hồng Thiên và Đôn Hoàng hợp tác lần này, là cơ hội ngàn năm có một, nếu như để cho Hứa Kiến Nghiệp từ chối hợp tác, đời này Nguyễn Thiếu Dật sẽ hợp tác với hắn lần thứ hai sao?Một khi bỏ lỡ cơ hội hợp tác, làm sao cô có thể lấy thân phận đối tác, đi thăm dò gia sản công ty Đôn Hoàng chứ? Giản Trang không có thời gian và kiên nhẫn chờ đợi nửa đời người, cô phải nhanh chóng xác định thực lực của Hứa Kiến Nghiệp, mau chóng xông xáo trên thương Trang không có cách nào nhìn Hứa Kiến Nghiệp và vợ con, sống dương dương tự đắc!Lúc Giản Trang chuẩn bị mở miệng biểu đạt quan điểm của mình thì trong phòng họp chợt vang lên tiếng kim loại ma sát rắc rắc’ một tiếng, cửa lớn đóng chặt đột nhiên bị đẩy sau đó, từ cửa truyền đến một loạt tiếng cộc cộc thanh thúy, đó là tiếng giày cao gót giẫm trên sàn nhà gạch, mới có thể phát ra âm thanh như mọi người trong phòng họp nghiêng đầu nhìn ra cửa, thì âm thanh lẳng lơ mềm mại ngọt ngấy cũng từ cửa bay vào trong tai mỗi người “Ông xã, cục cưng trong bụng đá em này, con của chúng ta nói muốn gặp cha rồi!”Nghe thấy âm thanh này, động tác nghiêng đầu nhìn lại của Giản Trang nhất thời cứng đờ!Sấm sét giữa trời quang!Giản Trang chỉ cảm thấy choáng váng, vừa nghe thấy giọng nói này, lỗ tai của cô cũng bắt đầu ong ong tác hưởng, trong đầu vọng lại tất cả là nụ cười đắc ý của phụ nữ!Không cần nhìn lại, nghe được âm thanh, Giản Trang cũng biết người đến là ai….Quả nhiên là oan gia ngõ hẹp, càng từng là có quan hệ, thì càng không dễ dàng buông tha!Người từ cửa đi vào trong phòng họp, chính là bạn thân của Giản Trang___Triệu Bội Bội Bội đến rồi! Buổi tối trước khi ngủ, Lý Vận cầm điện thoại di động ngồi ở đầu giường, nhìn giường lớn trống trên đầu giường treo một khung hình, trong khung hình là một người đàn ông có một mái tóc đen tuyền, mặt mũi trắng nõn, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười anh tuấn, khuôn mặt anh thâm trầm, khóe môi chứa nụ cười như có như không, khiến anh trông có vẻ chững chạc đàn ông trong hình là chồng cô, Hứa Kiến Nghiệp là một người đàn ông thành đạt, mới 27 tuổi đã tự mình lập một công ty có chỗ đứng vững chắc trong thương hôn 5 năm, tình yêu cuồng nhiệt ngày xưa cũng dần biến mất, sau khi cưới cô hiền lành dịu dàng, phục vụ cha mẹ chồng thật tốt, cố gắng làm người vợ tốt, nhưng tình cảm với chồng càng ngày càng tại, chồng của cô đã tăng ca mấy ngày không về rất lo lắng, đang muốn bấm số điện thoại của chồng thì điện thoại di động đột nhiên vang lên, màn hình đột nhiên sáng mừng rỡ xem thì lại thấy tin nhắn của bạn thân của tin nhắn ra, trên màn hình có xuất hiện mấy hàng chữ hỏi cậu một câu, chồng cậu đã bao lâu không có đụng vào cậu? Ha ha, cũng khó trách, bởi vì anh ta đang ngủ ở bên cạnh tớ, kỹ thuật vô cùng điêu luyện, luôn làm cho tớ thỏa mãn!Đọc xong tin nhắn, cô nghĩ mắt mình bị hoa, tay run run, đọc lại tin nhắn một lần sau đó, điện thoại di động lại vang lên lần nữaLần này bạn của cô lại gửi cho cô một tin nhắn khác, nội dung chỉ có một tấm hình là hình chồng cô đang cởi trần cùng với một đoạn thu âm tiếng rên làm người nghe mất là tiếng rên rỉ cao vút, cô còn nghe được một giọng nam khàn khàn chứa đầy dục vọng, còn thâm tình kêu "Bội Bội" . . . . . .Đây là giọng của chồng cô! Bội Bội là tên bạn thân của điện thoại di động từ trong tay trượt ra, nặng nề rơi xuống đất.. . . . . .Sự việc đã bại lộ, mình tin tưởng bạn thân, nhưng cô ta lại cướp chồng của mình!Lý Vận không thể tin được!Nhưng đứng ở trước mắt cô là Triệu Bội Bội đang mang một cái bụng to vượt mặt!Bọn họ ở chung một chỗ đã lâu?Triệu Bội Bội cũng đã mang thai?Giờ phút này Lý Vận giống như rơi vào hầm băng, trong lòng không thấy được một chút ấm áp nào, Triệu Bội Bội đã sớm tính toán đâu vào đó, vẫn giấu diếm cô cho đến khi mang thai đứa bé mới đâm lại cô, nâng cao bụng to thoải mái đi vào cửa nhà cô, ép tim cô như bị đao cắt, không thể hô hấp chồng đứng ở đại sảnh cũng không giúp cô nói chuyện, ngược lại còn đứng ở trước người tiểu tam để bảo vệ cô ta, nét mặt già nua trang điểm đậm khẽ nhếch một nụ cười khinh bỉ, nói hùng hồn "Ầm ĩ gì thế, cô gây gổ là có thể giải quyết vấn đề sao? Dù gì cũng đã có chồng, chú ý tư cách của mình. Hơn nữa, con tôi có lỗi gì? Làm sao cô không xem lại bản thân mình, làm sao cô không suy nghĩ xem việc cô làm có đúng không? Cô đã làm được gì cho cái nhà này? Đã làm gì cho con trai của tôi? Cô vào cửa nhà tôi, trở thành con dâu của tôi, kết hôn với Kiến Nghiệp cũng đã 5 năm, còn chưa có thai, cô muốn cho nhà họ Hứa chúng tôi tuyệt tử tuyệt tôn sao? Cô không sinh được con, vậy con trai tôi tìm ra người đàn bà khác có cái gì không đúng? Cô cũng không nghĩ gia thế của cô xứng với Kiến Nghiệp sao? Còn không nhanh ly hôn đi."Mẹ chồng từ lâu đã bất mãn với cô con dâu này, bây giờ trong mắt nhìn thấy Triệu Bội Bội mang thai cháu của bà thì lập tức lộ nguyên hình, mang những bất mãn năm này qua năm khác đối với Lý Vận nói hết ra nói cay nghiệt, giọng nói độc ác, quả thật như những mũi kiếm đâm từng nhát vào tim của cô!Cô đau lòng không thể hô hấp được, mắt nhìn chằm chằm vào mẹ chồng đứng trước mặt cô, tức giận càng để lâu trong lòng thì càng nhiều, cánh môi khẽ hé mấy lần, nhưng không nói được lời chồng không hề yếu thế đón lấy ánh mắt của cô, hai mắt trừng lớn rồi lạnh lùng liếc cô."Vận. . . . . . Cậu mắng tớ đi, đều là lỗi của tớ, tớ không nên xuất hiện trong nhà của cậu, tớ không nên hoa si, không nên làm tiểu tam, tớ thật lòng xin lỗi cậu. . . . . ." Người phụ nữ đứng núp sau lưng mẹ chồng nói, cơ thể run rẩy sợ hãi, thận trọng ló đầu ra, nước mắt lưng tròng nhìn cô, giọng nói nhu nhược đáng thương nhưng lại kiên quyết "Nhưng tớ yêu Kiến Nghiệp! Cậu hận tớ, oán trách tớ đều được, nhưng xin cậu thương xót, thành toàn cho tớ và Kiến Nghiệp đi! Chúng tớ là thật tâm yêu nhau, vì Kiến Nghiệp tớ nguyện ý làm bất cứ chuyện gì, sinh cho anh bao nhiêu đứa bé tớ đều nguyện ý! Tớ không thể không có Kiến Nghiệp, tớ đã mang thai máu mủ của Kiến Nghiệp . . . . . ."Thật lòng yêu nhau? Bọn họ là thật lòng yêu nhau? !Cô thiếu chút nữa ngửa đầu cười lạnh, cô tức giận đến mức cả người phát run, cố gắng hít một hơi, đè xuống phẫn nộ trong lòng, cố gắng duy trì lý trí, quay đầu nhìn người chồng đang ngồi trong phòng khách, giọng run run hỏi "Hứa Kiến Nghiệp, chuyện cũng đã đến mức này rồi, anh một câu cũng không nói…."Trong phòng khách, người đàn ông đang cúi đầu ngồi trên ghế salon hạng sang phong cách Châu Âu, không nói tiếng nào hút thuốc, nhả ra một vòng khói."Tôi đang nói chuyện với anh đó! Người ta cũng đã ôm con của anh tìm tới cửa, anh ít nhất phải nói với tôi một tiếng chứ?" Cô muốn điên rồi, giọng của cô cao gấp mấy lần, lời nói như xé toạt mọi đàn ông ngồi trên ghế salon đột nhiên gảy tàn thuốc, không ngẩng đầu lên mà chỉ trầm giọng nói "Lý Vận, ly hôn đi, tôi và Bội Bội chính xác là yêu nhau. Đơn ly hôn đã ghi xong rồi, đợi lát nữa ký vào. Tôi sẽ cho cô một khoản tiền, đợi khi nào công ty sinh lời sẽ cho cô một căn nhà."Giọng điệu của anh không phải hỏi, không phải trưng cầu, mà là quyết định, tuyên bố."Yêu nhau? Anh và cô ta là thật lòng yêu nhau, vậy tôi ở chỗ nào, 5 năm giữa tôi và anh là cái gì? Năm đó là ai đứng ở trong phòng học, trước mặt tất cả bạn học nói với tôi là Anh yêu em’? Là ai lúc lấy tôi không mua nổi chiếc nhẫn kim cương, chảy nước mắt thề về sau sẽ mua cho tôi chiếc nhẫn kim cương lớn nhất? Là ai năm đó vẫn là thực tập sinh, vì để cho anh được vào giới thương trường mà phải trừng mắt đẩy xe ba bánh đứng ven đường bán hàng cho anh tiền học phí? Bây giờ mới có 5 năm, tôi cũng không phải là hoa tàn ít bướm, giữa chúng ta không có tình yêu sao?"Người đàn ông trầm mặc một lát, sau đó ngẩng đầu lên, đôi mắt lạnh lùng không hề nhiệt độ, không mang theo tình cảm trong mắt nhìn Lý Vận "Giữa tôi và cô những năm này, căn bản không phải tình yêu. Lúc ấy, tôi và cô còn trẻ, không hiểu hết về tình yêu."". . . . . . Tôi và anh quen nhau 7 năm, kết hôn 5 năm, cũng đã thề non hẹn biển, anh bây giờ lại nói với tôi đây không phải là tình yêu?" Cô cứng họng, do dự hỏi anh, nhìn người đàn ông mình yêu thật lòng mấy năm nay ở trước mắt, hốc mắt cô nóng lên, khóc lớn tiếng "Anh là đồ khốn kiếp! 20 tuổi tôi đã đi theo anh, đến bây giờ đã 27 tuổi, những gì tốt đẹp nhất, thời gian quý báu nhất cũng đều cho anh, cùng anh đồng cam cộng khổ, giặt giũ quần áo, nấu cơm cho anh. Bây giờ anh lại nói với tôi rằng anh và tôi không phải là tình yêu! Cũng bởi vì tôi không có thai? Nhưng vì tên khốn khiếp nhà anh nói muốn có sự nghiệp trước nên không muốn có con! Là tôi không thể có con sao? Là anh không muốn! Nhưng tại sao anh lại làm bụng của cô ta lớn hả? Tại sao? Hứa Kiến Nghiệp, anh có nhân tính không? Con mẹ nó, anh là đồ cặn bã!""Mắng đủ chưa! Đúng, tôi khốn kiếp, là tôi phụ cô, tôi thật lòng xin lỗi! Cô và tôi đã kết hôn 5 năm. Cô muốn tôi bồi thường cái gì cứ việc nói! Cô có thể mắng nhưng Lý Vận, tôi cảnh cáo cô, nếu như cô dám động đến một cọng tóc gáy của Bội Bội, tôi sẽ tống cô vào tù, tiền ly hôn một đồng cũng đừng hòng nhận được!" Người đàn ông đang ngồi trên ghế salon đứng vụt lên, khuôn mặt anh tuấn như trước giờ phút này lại vô cùng dữ tợn, anh chỉ vào Lý Vận giận dữ nói "Nói cho cô biết, một năm trước tôi và Bội Bội đã yêu nhau rồi, Bội Bội không sai, là tôi thật lòng yêu Bội Bội. Nhìn kết quả những năm kết hôn này của chúng ta đi, chúng ta đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay, tôi cho cô tiền, cô ký tên rồi mau cút đi!"Nói xong, đặt đơn ly hôn xuống khay trà trước mặt Lý Vận!*Giằng co nửa tháng, rốt cuộc vẫn phải ly Vận đã 27 tuổi, không còn trẻ chưa học xong, không có kinh nghiệm làm việc. Năm năm làm bà chủ đã làm cô mất đi nhiều thứ, bao gồm kỹ năng làm việc ở thành là con gái một, mẹ cô năm xưa sau khi ly hôn, một mình nuôi cô thành người, lúc cô kết hôn còn vô cùng mong đợi nói với cô "Cầu mong các con sẽ sống tốt, gắn bó với nhau cả đời thật hạnh phúc"Chuyện ly hôn cô không dám nói với không có bức tường nào không bị gió lùa, cô giấu diếm mẹ nửa tháng thì mẹ cô cũng khỏe của mẹ không tốt, biết cô ly hôn thì vô cùng tức giận, bị trúng gió liệt nửa vốn không tìm được việc làm, cuộc sống thường ngày là một vấn đề, bây giờ lại càng hoạ vô đơn chí hơn, cần gấp tiền thuốc thang cho ly hôn đã ký nhưng khoản tiền ly hôn vẫn không đến tay cô, cô nhiều lần cố gắng liên lạc với chồng, nhưng sau khi ly hôn thì mặt chồng cũng không thấy được. Đến nhà mẹ chồng thì còn chưa vào được cửa đã bị bảo vệ chặn ngoài cổng đuổi tiền cứu mạng, tôn nghiêm cô cũng không cần, cô như người điên ngồi chổm hổm chờ trước công ty của chồng, rốt cuộc cũng nắm được cơ hội, thấy chồng cũ từ trên xe hơi bước xuống, cô vội vàng chạy lại ôm chân người đàn ông cầu xin anh đưa khoản tiền bồi thường trong đơn ly hôn cho cô, nhưng lại bị Triệu Bội Bội đứng một bên đá văng ra, vu oan tinh thần cô thất thường, đánh cô ngất xỉu rồi kéo qua một cô tỉnh lại thì đang ở khoa tâm thần của bệnh sĩ cho cô kiểm tra, kết luận tinh thần của cô quả thật không thể kiềm chế được, nghi ngờ tinh thần thất thường, bị giam trong phòng cách ly mấy hận bạn của mình, căm ghét chồng, lo lắng bệnh tình của mẹ, tất cả chuyện này gộp lại thành nhiều loại cảm xúc khác nhau đủ để cho bất kỳ kẻ nào cũng nổi điên!Mà nhiều chuyện đồng loạt đến, làm cho đầu óc của cô cũng muốn bị hỏng!Cô cố gắng khống chế cảm xúc, muốn chứng minh mình không phải kẻ đợi lần kiểm tra thứ hai, cô giữ vững thái độ an tĩnh tối đêm trước ngày kiểm tra thứ hai, nghênh đón Lý Vận chính là tai khuya, Lý Vận đang nằm ở trên giường bệnh, đột nhiên cảm thấy khó thở, miệng mũi bị che, cả người bị một lực mạnh đè xuống, từ trên giường lăn xuống dưới!Cô hoảng sợ mở mắt ra, trong phòng chỉ có khoảng không gian đen kịt, cô nhìn thấy trước mặt mình là bóng người đàn ông cao lớn đen thui. Bóng đen kia đang dùng tay che mũi miệng của cô, giữ chặt bả vai của cô, kéo cô từ trên giường bệnh ra ngoài cửa này là ai? Người này muốn làm gì?Cô vùng vẫy, nghiêng đầu cố gắng la lên nhưng giọng nói chỉ giữ trong cổ họng, không phát ra được bất kỳ tiếng thét chói tai nào. Dùng hết sức đấm đá vào bóng đen đó cũng không có tác dụng, bóng đen kia vẫn giữ chặt cô như cũ, lôi nửa người cô ra khỏi cửa Vận ý thức được người này muốn làm cái gì, điên cuồng giằng co, chân đá lung tung, đôi tay dùng sức quơ quàng trên mặt người kia, người kia đeo mặt nạ, kéo không xuống, trong lúc bối rối người đó đã lộ lỗ tai ra ngoài, cô xuống tay vô cùng ác độc, vươn móng tay bén nhọn cào vào lỗ tai người này, đầu ngón tay lập tức dính thứ gì ươn ướt, đen sau khi bị cô cào thì động tác dừng lại, trong căn phòng tối mờ, cô cảm thấy tầm mắt của người đó dường như khóa chặt trên mặt cô, tầm mắt sắc bén giống như dao, cô vô cùng sợ, nước mắt chảy dài nhìn người đó ra sức lắc giết cô, đừng giết cô, cô không muốn chết! Cô không thể chết được!Thời gian giống như ngừng lại nhưng chỉ một chớp mắt sau, cái bóng đen kia lại lôi cô lần nữa, không hề do dự kéo cô đến bên cửa sổ, ôm cả cơ thể đẩy ra khỏi cửa sổ mở là tầng 13, té xuống từ đây cô nhất định sẽ Đừng! Cô muốn gọi nhưng chỉ phát ra những âm thanh trong cổ họng, nghe như một con chim nhỏ đang rên dưới là sân cỏ khu nội trú, đom đóm bay lượn trên không trung sáng lấp lánh, giống như vô số ánh sao lấp nọ đặt cô lên cửa sổ, tay che miệng mũi của cô vẫn không hề thả lỏng, nửa người của cô đang cheo leo giữa trời, đồng phục bệnh nhân bị gió đêm ngoài cửa sổ thổi bay vù mắt của cô đã thấm ướt ống tay áo của người kia, đôi mắt cô đẫm nước, mông lung nhìn người kia cầu đen lẳng lặng nhìn cô sau đó lạnh lùng đẩy cô ra ngoài cửa sổ!A…………Một tiếng hét thảm phá vỡ đêm khuya tĩnh lặng, giống như sấm chớp giữa trời quang, chấn động cả chân trời, vang dội cả vùng đất. . . . . . Giới thiệu nội dung Quân Chính Tam Thiếu Đừng Quá Phận Truyện Quân Chính Tam Thiếu Đừng Quá Phận của tác giả Tam Thiên Trường Ca có nội dung về một nhân vật có cuộc sống rơi vào bế tắc, tuyệt phận tuổi nhục khi bị người khác đỗ tội, bị chính người bạn thân giật chồng! Còn vu oan cô bị bệnh tâm thần nhằm qua mắt người đời! Sau khi cô xuyên không lại trở thành một người đầy nham hiểm...Với ký ức tức tưởi như vậy liệu cô có trở nên độc ác tàn bạo hay cô xem đó là một bài học giúp cho đời thêm đẹp hơn?

quân chính tam thiếu đừng quá phận